SÁT PHÁ LANG - Trang 718

bên này.”

Ban đầu khi Liễu Nhiên hòa thượng triệu tập Lâm Uyên mộc bài, người
không cam tâm không tình nguyện nhất chắc chắn là Đỗ Vạn Toàn – năm
xưa hắn làm giàu quả thật dựa vào lực lượng dân gian của Lâm Uyên các
không ít. Song trong việc gầy dựng gia nghiệp này, Đỗ Vạn Toàn không thể
thừa nhận có bao nhiêu trợ lực của Lâm Uyên các, lúc này muốn hắn vì
một người chưa bao giờ tiếp xúc mà dốc hết tâm huyết suốt đời, chẳng ai
chịu làm vậy.

Nhưng sau hơn nửa năm tiếp xúc với Nhạn vương, trước mắt muốn đi theo
làm tùy tùng cho Nhạn vương nhất lại cũng là Đỗ Vạn Toàn.

Đỗ tài thần nhiều năm qua vào nam ra bắc, kiến thức lịch duyệt đều cao
hơn người ta, mơ hồ cảm thấy Trường Canh quả thật đang cứu quốc gia
khỏi nguy nan, nhưng càng nhiều hơn là đang trải cái gì. Đỗ Vạn Toàn có
cảm giác hưng phấn khó tả – con đường mưa gió bấp bênh của Đại Lương
từ Vũ đế mà hưng, Nguyên Hòa đế mà thịnh cực chuyển suy, Long An đế
mà cùng đồ mạt lộ – trước mắt quả thật đã đến một bước ngoặt thời đại
mới.

Hắn lại chỉ dựa vào một tấm mộc bài mà lên được con thuyền lớn này.

Trường Canh vừa đi tới cửa, bỗng nhiên vô tình sờ hông mình, liền dừng
bước.

Đỗ Vạn Toàn tinh mắt liếc thấy, vội hỏi: “Vương gia đang tìm cái gì thế?”

“Không có gì,” Trường Canh dừng một chút, tựa hồ hơi lơ đãng nói,
“Hương dùng hết rồi.”

Mấy ngày nay y phải chú ý mọi mặt, an thần tán dùng quá nhanh, nhất thời
vẫn chưa có thời gian phối, Trường Canh thở dài, cười nói với Đỗ Vạn
Toàn: “Không sao, Đỗ công dừng bước, không cần tiễn – hãy chuyển cáo
Phụng Hàm công, chuyện ông ấy vẫn mong mãi, sẽ có ngày được thực
hiện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.