SÁT PHÁ LANG - Trang 724

Trường Canh cuộn tròn người lại, cơ toàn thân căng lên cứng như sắt,
không bao lâu liền run rẩy dữ dội, giống như chịu đựng đau đớn tột cùng,
hơn nữa sức mạnh kinh người, Cố Quân vậy mà tuột tay không đè được y.

Trường Canh vùng thoát khỏi tay Cố Quân, mười ngón như ưng trảo, tự cào
cấu mình, Cố Quân dĩ nhiên không thể nhìn y tự hại mình, dùng tay ngăn
tay y, quát khẽ: “Trường Canh!”

Tiếng Cố Quân tựa hồ mang đến cho Trường Canh một chút tỉnh táo, song
cũng chỉ làm y tạm dừng chốc lát mà thôi.

Cây đèn măng-sông treo ở đầu giường bị hỏng ngay thời khắc mấu chốt sau
khi kêu “cót két” rốt cuộc lại chậm rãi sáng lên, ánh sáng mờ nhạt mà bất
ổn, chợt sáng chợt tối chiếu rọi đôi mắt như máu của Trường Canh.

Cố Quân giật nảy mình – chỉ thấy sắc mặt và môi Trường Canh đều trắng
bệch, giống như huyết sắc toàn thân đều bị nhốt vào đôi mắt ấy, mà trong
đôi mắt vốn bình thường lại mơ hồ hiện ra trùng đồng. (Trùng đồng tức
mắt có hai đồng tử)

Thật giống một pho tượng tà thần trong truyền thuyết.

Lúc nghe từ miệng Trần cô nương về “Ô Nhĩ Cốt” , Cố Quân chỉ cảm thấy
đau lòng, một số chỗ không thể tưởng tượng kỳ thực cũng không tin lắm,
tận đến lúc này, một cơn ớn lạnh mới từ từ bò lên cột sống, đôi mắt vô bi
vô hỉ, huyết khí cuồn cuộn của Trường Canh lại khiến tướng quân thân
kinh bách chiến này đột nhiên lạnh hết cả người.

Hai người nhìn nhau, Cố Quân đột nhiên có ảo giác như đụng trúng dã thú
ngoài đồng hoang. Y nhất thời không dám dời tầm mắt, chậm rãi xòe bàn
tay trống không, thử giơ tới Trường Canh, Trường Canh không tránh, thậm
chí chớp mắt bàn tay ấm áp ấy dán lên má còn hơi cúi đầu, thần sắc hờ
hững cọ tay Cố Quân.

Cố Quân kinh hồn táng đảm hỏi nhỏ: “Còn biết ta là ai không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.