SÁT PHÁ LANG - Trang 1019

Nếu ngài tự mãn như vậy, chỉ sợ ngay cả tổ chức bọn nít ranh đầu đường
đánh nhau một trận cũng không thắng được.”

“Tiểu Hầu gia, công phu chính là hai thứ, một là ‘công phu’, một là ‘đau’,
hiện giờ lão Hầu gia và công chúa đều không còn, ngài thân phận thanh
quý, trừ Hoàng thượng ra, không ai dám tổn thương quý thể, nếu ngài
muốn thoải mái, muốn chiều chuộng mình, không ai có thể ép ngài tiến lên,
sau này muốn thế nào, ngài phải tự mình suy nghĩ cho rõ.”

“Vinh hoa phú quý không phải chốn về của võ tướng, Hoàng thượng đã
khăng khăng chim hết cất cung, trước mắt dù sao thiên hạ cũng thái bình,
cứ để y cất đi, sau này mạt tướng không thể thường đi theo, tiểu Hầu gia
phải tự lo liệu lấy.”

“Sơn thủy tự có lúc gặp lại, sau này còn gặp nhau!”

Trường Giang sóng sau đè sóng trước, trăm đời phong hoa có lúc già.

Tai Cố Quân dần ù, mắt cũng không thấy rõ lắm, không tự chủ được nheo
lại dưới ánh nến, mà y hoàn toàn chưa nhận ra, phảng phất vẫn đắm chìm
trong chuyện cũ năm xưa. Tướng quân một thời có thể sống đến thất tuần
còn không bệnh không tật mà mất, chính là đại hạnh, không biết bao nhiêu
người hâm mộ, quả thật là hỉ tang, Cố Quân cảm thấy mình không thể nói
tới buồn thương hay không, chỉ là ngực hơi ngột ngạt.

Trường Canh cũng chạy một mạch tới, lúc đến đại doanh Giang Bắc thì trời
đã tối rồi, đến nơi chưa kịp nghỉ ngơi, nghe nói Cố Quân ở linh đường liền
cho người hầu lui hết mà tới thẳng đó.

Thân binh canh ở cửa linh đường biết Trường Canh, từ xa trông thấy liền
lập tức thông minh đi vào báo tin, Trường Canh cũng không kịp gọi lại.

Thân binh kia báo một tiếng: “Đại soái, Nhạn vương điện hạ đến rồi.”

Cố Quân không hề phản ứng, Trường Canh đoán là y bận quá quên uống
thuốc, liền vén góc bào dợm bước muốn vào: “Không sao.”

Thân binh dè dặt vỗ vỗ vai Cố Quân: “Đại soái?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.