SÁT PHÁ LANG - Trang 1020

Cố Quân đột nhiên bị kinh động, dở mù không thấy rõ người tới, trong lòng
thoạt tiên căng thẳng, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, từ trên ghế đứng bật
dậy, lồng ngực vẫn bị cái gì đó chặn kín đột nhiên đau nhói như kim châm
muối xát.

Một búng máu thình lình phun ra.

Chương 109: Mười năm

Thân binh sợ tới mức hồn phi phách tán, đứng đực ra đó, bị Trường Canh
đẩy ra. Trường Canh dựng hết lông tơ, tay chân còn lạnh hơn cả mùa đông
Giang Bắc.

Cố Quân mới đầu chỉ là ngực đau, phun ra búng máu này ngược lại dễ chịu
hơn, có điều ho không ngừng được, vạt trước dính đầy máu, y cũng không
thấy rõ xung quanh có cái gì, tùy tiện khoát tay: “Đừng làm ầm lên… khụ,
không… khụ khụ…”

Trường Canh cố kéo lại thần trí bên rìa sụp đổ, đang muốn ôm lấy y, bỗng
nghe thấy Cố Quân gọi mình một tiếng: “… Trường Canh…”

Y vội hít một hơi thật sâu, lắng tai nghe: “Sao?”

Cố Quân mũi toàn mùi máu tươi, lúc này ngay cả khứu giác cũng không
dùng được, toàn thân chỉ còn lại đầu óc còn rõ ràng như nỏ mạnh hết đà,
đứt quãng nói: “Trường Canh… Nhạn vương sẽ đến trong mấy hôm tới,
việc này không được truyền ra, đặc biệt là không thể… cho y biết…”

Tim Trường Canh muốn nứt ra, y đỏ bừng mắt quát thân binh bên cạnh:
“Gọi quân y tới.”

Thân binh co cẳng chạy đi.

Diêu Trấn thật sự phải lao tâm lao lực quá mức, khóc không ra nước mắt,
quả thực hoài nghi là đại doanh Giang Bắc phong thủy không tốt, vừa ngã
một vị lại tiếp một vị, còn là vị tổ tông không thể có chuyện, lập tức không
nhịn được nói với Liễu Nhiên đại sư đến theo Trường Canh: “Ngài tới cúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.