SÁT PHÁ LANG - Trang 1042

tuy tuổi trẻ vô tri, nhưng còn cầm được đao thương trong tay gia phụ, nhất
định phải khiến chúng có đi không về!”

Danh tướng thế hệ trước hoặc chết trên chiến trường, hoặc tuổi già đao gãy,
mà giang sơn không thay đổi, loáng thoáng lại có thiếu niên mặc huyền
giáp, kéo bạch hồng, không biết trời cao đất dày gạt đám đông bước ra.

Mười năm trôi qua, còn có mười năm kế tiếp, trăm năm trôi qua, còn có
trăm năm kế tiếp.

Tâm thần vốn rối như tơ vò của Thẩm Dịch bỗng nhiên bình tĩnh lại, y giao
lệnh bài cho Thái tiểu tướng quân: “Hảo huynh đệ, đi đi.”

Thái tiểu tướng quân nhận lệnh mà đi, Thẩm Dịch mở công văn khẩn của
Cố Quân ra.

Lời nhắn truyền miệng của Cố Quân cho huyền ưng đằng đằng sát khí,
không chừa đường sống, viết trong lệnh kiện lại lý trí rõ ràng: “Man tộc
liều chết một trận, như con thú bị vây, mà mười tám bộ lạc lúc trước đã
sinh hiềm khích, khó lòng lâu dài, dăm ba ngày đầu là khó trụ nhất. Mà một
khi chiến tuyến thủ được, chỉ cần giữ chân họ vài hôm, người man nhất
định một thịnh hai suy ba kiệt, lúc này lại đình chiến sai sứ tiếp tục gây
chia rẽ, có lẽ ngày sau Bắc cương có thể nhất lao vĩnh dật, cẩn thận, cũng
không cần sợ hãi. Ta mặc dù không thể tới, cũng cùng tồn tại với Huyền
Thiết tam quân.”

Thẩm Dịch nhất thời vành mắt nóng lên: “Truyền lệnh các bộ, kìm chân họ,
thủ vững!”

Mà Cố Quân thong dong bốc phét nói mình cùng tồn tại với Huyền Thiết
doanh lúc viết phong thư này không hề thoải mái như vậy, y vất vả lắm mới
giữ được tay vững vàng, cho đến khi đóng dấu xong xuôi, chiến báo trong
tay đã chất lên một chồng.

Không biết là để y an tâm hay là thế nào, Trường Canh chuyên môn chỉ
định một đội khinh kỵ đi tới đi lui giữa chiến trường và soái trướng, đệ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.