Lưu hỏa là sắp hết mùa thu mát mẻ, mệnh số của con vật nhỏ này, cũng sắp
kết thúc rồi. Trường Canh cảm thấy nó rất đáng thương, bèn buông tay
phóng sinh, không mục đích tản bộ dọc bờ sông, bất tri bất giác đến trước
soái trướng của Cố Quân.
Y định thần lại, nở nụ cười tự giễu, vừa định quay đi thì đột nhiên trông
thấy Thẩm Dịch vội vã chạy tới, tay bưng một cái bát gốm, mùi thuốc quen
thuộc tỏa ra.
Trường Canh nhăn mũi, đi không nổi.
Chương 15: Dạ đàm
Trường Canh rất khó coi Thẩm Thập Lục và Cố Quân là cùng một người.
Thẩm Thập Lục chẳng qua là một tên lưu manh ở trấn nhỏ biên thùy, suốt
ngày chơi bời lêu lổng lang thang khắp nơi, ăn uống chọn nạc kén mỡ,
không chịu làm việc, vừa chân thật vừa đáng ghét.
Nhưng Cố Quân thì khác.
Đối với đại đa số trên thế gian này, “Cố Quân” có khả năng không tính là
một con người, mà giống một phù hiệu hơn, có ba đầu sáu tay, thủ đoạn
thông thiên.
Một quốc gia khổng lồ, lãnh thổ ngàn dặm, chẳng phải cũng chỉ có một Cố
Quân thôi sao?
Không riêng gì Trường Canh, ngay cả bọn Cát Bàn Tiểu, Tào Nương Tử
bây giờ nhắc tới, cũng cảm thấy như nằm mơ vậy.
Nhưng Trường Canh khác với hai tiểu bằng hữu, vì dù gì thì Thẩm Thập
Lục cũng không phải là nghĩa phụ của người ta.
Không phải Trường Canh oán hận Cố Quân lừa y, dù sao thì bắt đầu từ khi
sinh ra, y đã sớm bị lừa thành quen rồi, thêm hay bớt một lần cũng chẳng
hề gì.