SÁT PHÁ LANG - Trang 111

từng bưng thuốc cho y, ta chỉ muốn nhìn một cái, nếu thật sự không tiện thì
thôi, ta…”

Y không nói nổi nữa, đành phải nở nụ cười câu nệ. Trong lòng Trường
Canh thầm hạ quyết tâm, nếu lần này bị cự tuyệt ngoài cửa, y sẽ không đến
rước nhục nữa.

Ai ngờ đúng lúc này, một thân vệ khác tiến lại rỉ tai: “Chẳng phải Đại soái
đã phân phó, nếu điện hạ muốn gặp ngài, thì không cần thông báo sao?
Đừng có cứng nhắc.”

Trường Canh tai thính mắt tinh, đương nhiên nghe thấy, y hơi kinh ngạc
ngẩng đầu lên, trong lòng nhất thời không rõ là cảm thụ gì. Cứ thế, y được
cho vào.

Mùi thuốc trong trướng còn chưa tan, màn kéo ra, một người lặng lẽ nằm ở
đó.

Hơi đến gần, Trường Canh mới phát hiện thì ra Cố Quân chưa ngủ.

Cố Quân khả năng là đau đầu, hai tay ấn mạnh huyệt thái dương, cau mày
rất sâu, lại không phát hiện có người tiến vào.

Trường Canh cách vài bước ho một tiếng, khẽ gọi: “Hầu…”

Y vừa lên tiếng, Cố Quân trên giường nháy mắt đã bật dậy, thò tay rút một
thanh bội kiếm trong chăn, tuốt khỏi vỏ ba tấc. Trường Canh ngay cả mắt
cũng chưa kịp chớp, mũi kiếm sáng loáng đã đặt trên cổ, hàn ý trườn lên
xuôi theo cổ y, người cầm kiếm như thể ác long bị đánh thức.

Trường Canh giật mình vì sát ý ấy, buột miệng thốt ra: “Thập Lục!”

Cố Quân hơi nghiêng đầu, một lúc lâu mới nheo mắt, tựa hồ nhận ra
Trường Canh, ậm ừ nói một tiếng: “Xin lỗi.”

Y lại nhét bội kiếm vào chăn, khẽ sờ cổ Trường Canh giây lát: “Ta chưa
làm ngươi bị thương chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.