SÁT PHÁ LANG - Trang 107

Cát Bàn Tiểu nói đi theo liền đi theo, nam hài lớn lên ở nông thôn này
quyết đoán chọn cho mình con đường xa tận đế đô, còn mua một tặng một
– ngày hôm sau lúc chuẩn bị xuất phát, Trường Canh nhìn Tào Nương Tử
trước mặt tuy đã thay trang phục nam hài nhưng vẫn giống hệt nữ cải nam
trang, thật sự hết ý kiến.

Tào Nương Tử lấy hết dũng khí, cố gắng uốn giọng nói: “Trường Canh đại
ca, ngày đó huynh đã cứu mạng ta bên sông ngầm, cha ta nói, nam tử hán
đại trượng phu, không thể vong ân phụ nghĩa, ân cứu mạng nên lấy thân
báo đáp…”

Lúc nghe “nam tử hán đại trượng phu” Trường Canh đã nổi da gà, khi nghe
“lấy thân báo đáp” dạ dày liền hơi đau, khô khan trả lời: “Lấy thân báo đáp
thì không cần đâu.”

Tào Nương Tử tai đỏ bừng, xấu hổ nói: “Ta… chỉ muốn theo huynh đến
kinh thành, ở bên hầu hạ.”

Trường Canh vốn định từ chối, nhưng lời ra đến miệng, lại tự mình trượt
vào họng một cách lạ kỳ. Trong ấn tượng, Cát Bàn Tiểu và Tào Nương Tử
một là cái đuôi, một căn bản chưa nói được mấy câu hoàn chỉnh trước mặt
y, không thể nói là có giao tình gì, nhưng một khi rời khỏi Nhạn Hồi tiểu
trấn, hai người này lại giống như trở thành toàn bộ ký ức của y với nơi đây
– không tính Thẩm Thập Lục.

Trường Canh hơi do dự, quay đầu nói với thị vệ Cố Quân cho y dùng tạm
trên đường: “Làm phiền vị đại ca này hỏi thử An Định hầu.”

Thị vệ mau chóng quay lại: “Đại soái nói toàn bộ do điện hạ làm chủ.”

Trường Canh thở phào một hơi, thầm nghĩ quả nhiên việc nhỏ nhặt không
đáng nhắc đến này, Cố Quân sẽ không quản.

Dẫn theo Cát Bàn Tiểu và Tào Nương Tử, Trường Canh leo lên ngựa, quay
đầu nhìn Nhạn Hồi tiểu trấn sau lưng lần cuối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.