SÁT PHÁ LANG - Trang 106

Trường Canh ngẩn người, chống trọng kiếm đứng đó, ngửi thấy mùi tiền đồ
chưa biết.

Cả Đại Lương đều cảm thấy y là tứ hoàng tử gì đó, ngoại trừ chính y.

Trường Canh luôn cảm thấy mệnh cách mình quá ti tiện, nếu thật là một
hoàng tử, bất kể là thuần chủng hay tạp chủng, chung quy nên có huyết
mạch chân long thiên tử che chở chứ?

Đâu tới nông nỗi này?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, y rốt cuộc là hoàng thân quốc thích hay con
cháu ăn mày, bản thân y cũng chẳng quyết định được.

Cát Bàn Tiểu sát ngôn quan sắc, thông minh nhận thấy tâm tình Trường
Canh không tốt, lập tức cười hì hì sán lại: “Không sao, đại ca, về sau đệ đi
theo huynh, nếu huynh làm Đại tướng quân, đệ làm thị vệ, nếu huynh làm
đại quan, đệ làm thư đồng, nếu huynh làm Hoàng đế, đệ làm thái… Ưm!”

Trường Canh bịt miệng gã ta, trừng mắt nói: “Chuyện nhảm như vậy nói
lung tung được sao, ngươi không muốn sống nữa à?”

Đôi mắt đậu xanh của Cát Bàn Tiểu xoay tới xoay lui.

Tâm tình u uất của Trường Canh đột nhiên khá hơn, ngay cả tiểu bàn tử nhà
đồ tể cũng chẳng thấy vấn đề gì, nếu mà y còn nơm nớp lo sợ, chẳng phải
là quá vô dụng sao?

Trường Canh thầm nghĩ: “Thôi mình chạy quách cho rồi, dù sao cũng
chẳng có gì vướng bận, chạy vào núi thẳm rừng già làm thợ săn, ai cũng
không tìm ra.”

Song quyết định muốn chạy, đầu tiên phải cắt bỏ Thập Lục… Cố Quân,
Trường Canh thử động một đao, liền đau đến mức ruột gan đứt từng khúc,
đành phải tạm thời gác lại, vừa gác lại, liền nước chảy bèo trôi bị Cố Quân
dẫn lên đường về kinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.