SÁT PHÁ LANG - Trang 104

Thẩm Dịch thấy tình cảnh này, không nhịn được oán thầm: “Ngươi không
phải ngông cuồng lắm sao, lần này đá trúng thiết bản rồi chứ gì? Đáng!”

Trong lòng Cát Bàn Tiểu hơi khó chịu, gã gãi đầu: “Thập Lục thúc…”

Cố Quân sờ trán Cát Bàn Tiểu, miễn cưỡng cười cười: “Không sao, các
ngươi cứ đi chơi đi.”

Nói xong, y quay người sải bước về hướng Thẩm Dịch, lôi Thẩm Dịch đi
rất xa, mới thấp giọng rỉ tai: “Lần trước tặng thiết oản khấu chẳng phải y rất
vui mừng à, sao lần này không hữu dụng nữa?”

Thẩm Dịch nhìn xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng, liền thẳng thắn chế
nhạo: “Đại soái, ngươi coi người ta là chày gỗ hay sao mà lần nào cũng một
chiêu đó vậy?”

Cố Quân hơi nôn nóng: “Bớt nói mát đi, vậy ngươi nói phải làm sao bây
giờ?”

Thẩm Dịch trợn mắt: “Ngươi xem, ngươi ở Bắc cương làm chuyện lớn như
vậy, mà lại giấu giếm y lâu đến thế. Y moi tim moi gan ra đối đãi ngươi,
còn ngươi thì sao? Y bây giờ vẫn cảm thấy ngươi giả mù giả điếc lừa y –
lại thêm mẹ ruột nuôi nấng từ nhỏ là gian tế Bắc man, hiện tại cũng mất,
không chừng còn là bị ngươi bức tử…”

“Cái rắm,” Cố Quân ngắt lời, “Người như yêu nữ thảo nguyên, nhất định là
biết việc lớn thành công mới cam tâm tự sát, nếu y thị sớm biết ta đến, nhất
định hiểu rõ chúng không có cơ hội, còn khuya mới chịu chết.”

Thẩm Dịch cân nhắc câu này một chút, không hiểu trong đây là quan hệ
nhân quả thế nào, chỉ nghe ra Cố soái “anh hùng thiên hạ, ngoài ta còn ai”
mới là trọng điểm – cái gì là “biết y đến, liền hiểu mình không có cơ hội” ?

Đúng là hết thuốc chữa!

Thẩm Dịch không thèm để ý đến y, nói lấy lệ: “Ngươi hãy để y một mình
yên tĩnh vài ngày, đừng dùng trò dỗ tiểu thiếp chạy tới làm phiền y, chờ y
tự mình định thần lại đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.