SÁT PHÁ LANG - Trang 1096

Một đường ray như động mạch dựng lên ven bờ vận hà, Lưỡng Giang
không còn là nơi trời cao Hoàng đế xa nữa.

Cố Quân không tự chủ được nhớ tới nguyện cảnh Trường Canh từng nói
với mình, “Để hỏa cơ chạy trên mặt đất đều quay về ruộng đồng, trường
diên bay trên trời chở đầy lữ nhân bình thường về quê thăm người thân…”

Cố Quân quay đầu lại chân tâm thành ý cười nói với Trương Phụng Hàm:
“May là nhiều năm qua ta chưa bỏ gánh, nếu không phải đi đâu để thấy
thần vật kiểu này trước tiên?”

Phụng Hàm công hoàn toàn không thể hiểu ý: “Ha ha ha, Đại soái lại đùa
rồi.”

Cố Quân không biết sau khi chết trên sử xanh sẽ lưu danh gì cho y, dù sao
thì hai lần bình định Tây Vực có y, lúc kinh thành sắp phá có y, lúc Bắc
cương quy hàng có y, lúc cỗ xe lửa hơi nước đầu tiên nổ vang rẽ bụi mà đi
cũng có y – Vừa nghĩ như thế, sự hoang mang trong lòng trên đường đến
đây vậy mà dễ dàng bị giải quyết, tìm được từ đó một chút thú vị “chỗ nào
cũng có ta”.

Đầu tháng Năm, Cố Quân lên đường về Nam, nghe ngóng được Nhạn
vương đi đường bộ dọc tuyến quan đạo, bèn bỏ ưng, dẫn một đội khinh kỵ
cưỡi ngựa đi theo quan đạo, quả nhiên ở vùng Trực Lệ không xa kinh thành
lắm, mưu tính đã lâu mà “tình cờ gặp” xa giá Nhạn vương.

Trường Canh không phải cố ý trì hoãn hành trình, y “mài dao không lỡ việc
đốn củi” , dọc đường lần lượt gặp hết những người cần gặp, chuẩn bị vừa
đến kinh thành thì lập tức không chừa đường mà dấy lên một cơn bão.

Đây là một đoạn đường tính toán kỹ lưỡng, y vốn không chờ mong có thể
gặp Cố Quân đến vô ảnh đi vô tung, vừa nghe thủ hạ báo, cơ hồ liền bắn
khỏi xe.

Trước mặt người khác làm bộ làm tịch chu toàn lễ phép, vừa vào khách
điếm của trạm dịch tạm thời nghỉ chân đóng cửa lại cho mọi người lui hết,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.