SÁT PHÁ LANG - Trang 1154

Trước mắt y có trùng trùng ma chướng, trước tiên là bị nhốt trong thân thể
mình lúc nhỏ – trâm cài tóc sắc lẻm, hỏa côn nung đỏ, roi ngựa dơ dáy, đôi
tay sắc như kìm sắt của nữ nhân… Mà cuối hết thảy, có một Cố Quân mặc
một nửa cương giáp, cách nhiều năm, im lặng nhìn y chăm chú.

Trường Canh nhìn người ấy chằm chằm như phao cứu mạng, khó khăn duy
trì một chút tỉnh táo, không biết qua bao lâu, ảo giác như yêu ma quỷ quái
xung quanh mới dần dần rời xa, Trường Canh kiệt sức rã rời định thần lại,
thấy an thần hương trên bàn đã cháy hết, Trần Khinh Nhứ đang gom ngân
châm lại.

Bấy giờ y mới phát hiện, mình lại có thể động đậy rồi.

Trần Khinh Nhứ: “Cảm giác thế nào?”

Trường Canh hoạt động tay mình một chút, thấy trên cánh tay không biết từ
khi nào có thêm rất nhiều vết trầy nhỏ, đã nhanh chóng kết vảy, hơi ngứa.
Y thử nắm tay lại: “Hình như lại bò ra một lần nữa.”

Sau khi Trần Khinh Nhứ đi, Trường Canh gục xuống ngủ ngay, bao nhiêu
năm qua, giấc ngủ của y như một mặt hồ lặng sóng, một hòn đá cũng có thể
phá tan, ngoại trừ mất máu hôn mê, y rất ít ngủ say giấc như vậy, cũng lần
đầu không gặp ác mộng.

Y mơ thấy một tháp theo dõi cao chót vót, xa xa có ánh lửa, doanh địa thủ
vệ nghiêm ngặt, có cảm giác gối giáo chờ sáng, một đội tướng sĩ tuần
doanh trở về đang kéo cương ngựa, đột nhiên, người cầm đầu ngoảnh lại
nhìn về hướng y, vậy mà là Cố Quân, trên mặt đeo tròng kính lưu ly còn lòe
loẹt hơn mặt nạ, viền bạc và huyền giáp tôn nhau lên, nhìn y cười bỡn cợt.

Trong mộng, Trường Canh bật cười nói: “Ăn mặc kiểu gì thế?”

Cố Quân trên lưng ngựa giơ một tay, cánh tay sắt đốt tử lưu kim chạy động
lực nhẹ nhàng kéo y lên lưng ngựa, ôm y từ đằng sau, kề tai cười nói:
“Trong quân tịch mịch, dụ dỗ thêm mấy tiểu mỹ nhân ấy mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.