SÁT PHÁ LANG - Trang 1153

Trường Canh cảm thấy như có một cái roi vô hình quất lên lưng y, trong tai
toàn tạp âm, tiếng chửi rủa của nữ nhân đã mất hơn mười năm vang lên.

Xen lẫn trong cơn ác mộng lâu năm ấy, tiếng Trần Khinh Nhứ hòa với an
thần tán đâm vào tai y: “Điện hạ, đây là hầu phủ, ngài nghe thấy ta nói
chứ?”

Trường Canh giật mình, dùng hết toàn lực hơi gật đầu.

Trần Khinh Nhứ cắm cây ngân châm tiếp theo, cây an thần hương thứ hai
đã cháy hết, nàng liếc nhìn đồng hồ Tây Dương trên bàn: “Đây mới chỉ là
bắt đầu, điện hạ có cần thêm thời gian thích ứng không?”

Trường Canh cắn nhẹ đầu lưỡi: “Không, tiếp tục đi.”

Trần Khinh Nhứ không thừa lời nữa, hạ châm như bay, ảo giác vừa rút đi
một lần nữa ngóc đầu trở lại, những đau đớn lúc nhỏ Tú Nương gây ra nhất
nhất tái hiện trên người y.

Trần Khinh Nhứ thần sắc căng thẳng, nàng nhìn thấy một vết sẹo cũ trên
xương quai xanh của Trường Canh đột nhiên vô cớ sưng đỏ lên, một dòng
máu nhỏ chảy ra, mạch máu như mạng nhện dưới da nứt ra hai bên, trông
cực kỳ dữ tợn.

“Điện hạ, Nhạn vương điện hạ!” Trần Khinh Nhứ gọi một tiếng.

Trường Canh không hề phản ứng.

Trần Khinh Nhứ không dám tiếp tục, bỗng nhiên, khóe mắt nàng trông thấy
chân giường treo một bộ thiết kiên giáp, trông có vẻ lâu năm, hiện tại
cương giáp trong quân đã thay đổi kiểu dáng từ lâu. Trần Khinh Nhứ chợt
nhớ ra, năm đó khi cùng Trường Canh nói đến bệnh trạng của Ô Nhĩ Cốt, y
tựa hồ vô tình nhắc tới, lần đầu tiên thoát khỏi ác mộng, là nhờ Cố Quân
treo một bộ giáp trên người mình ở đầu giường.

Trần Khinh Nhứ đảo trường tụ qua, thiết kiên giáp phát ra tiếng va chạm
lanh lảnh, tiếng kim thạch quét qua căn phòng yên tĩnh, hô hấp càng lúc
càng dồn dập của Trường Canh đột nhiên dừng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.