SÁT PHÁ LANG - Trang 1151

Trường Canh khe khẽ thở dài: “Lưu đại nhân đứng lên rồi nói.”

Hai người mật đàm rất lâu, lúc tiễn Lưu Trọng đi, trên đường đã có tiếng
điểm canh, Trường Canh đứng ở cửa một lát, bóp mạnh trán, nghiêng đầu
nói với Hoắc Đan: “Làm phiền thống lĩnh đi xem Trần cô nương đã ngủ
chưa, nếu vẫn chưa ngủ, thì mời nàng ấy đến một chuyến.”

Trần Khinh Nhứ gần đây vẫn tạm trú ở hầu phủ, chuẩn bị bắt tay vào thử trị
liệu Ô Nhĩ Cốt cho Trường Canh, nhưng đây sẽ là một quá trình rất lâu dài,
Nhạn vương luôn không được rỗi rãi, mươi bữa nửa tháng chưa chắc có
thời gian trở về một chuyến.

Trần Khinh Nhứ vừa gặp Trường Canh, liền cảm thấy sắc mặt y rất khác
thường, hỏi: “Điện hạ, suy nghĩ càng nhiều, thì càng không dễ khống chế
mình, có phải gần đây ngài quá mệt rồi không?”

Trường Canh cười khổ một tiếng, y kích hóa mâu thuẫn sớm, kỳ thực rất
nhiều việc chưa kịp chuẩn bị xong, mỗi một bước đều nguy hiểm, không
biết khi nào sẽ hụt chân trên vách đá dốc đứng.

Nhưng y không còn thời gian.

Y sợ địch nhân sẽ không cho y thời gian, sợ Cố Quân chỉ nói chuyện tốt
không nói chuyện xấu, ở nơi y không nhìn thấy chịu nỗi khổ mà y không
hay biết.

Trường Canh: “Trần cô nương nếu tiện, không ngại bắt đầu thi châm từ
hôm nay.”

Trần Khinh Nhứ sửng sốt: “Quá trình có thể sẽ rất thống khổ, điện hạ ban
ngày bận rộn triều chính, có chịu được không?”

Trường Canh lắc đầu: “Không biết, nhưng ta luôn có cảm giác không tốt
lắm, mấy bữa nay áp chế ngày càng lực bất tòng tâm, cứ coi như không phá
thì không xây được đi.”

Một canh giờ sau, Trường Canh ý thức được rằng, mình chung quy vẫn
xem nhẹ “thống khổ” theo như lời Trần Khinh Nhứ nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.