SÁT PHÁ LANG - Trang 1150

Lưu Trọng đột nhiên lui một bước quỳ xuống, một tay giơ lên trời nói:
“Những lời hôm nay hạ quan nói nếu có nửa câu giả dối, nhất định bị sét
đánh, phụ mẫu dù ở dưới cửu tuyền cũng không được an bình.”

Trường Canh nghiêng người tránh nửa bước: “Lưu đại nhân làm gì vậy?
Mau đứng lên.”

Lưu Trọng không chịu: “Vương gia có biết chính đốc đoàn ta, người lãnh
đạo trực tiếp của hạ quan, từng là học trò của Phương đại học sĩ năm đó?”

Trường Canh đương nhiên biết, chẳng những biết, còn ghê tởm một thời
gian, nếu không phải gần đây hết cách phân thân, thật chỉ hận không thể lần
lượt bắt hết đám gian nịnh thúc đẩy ngoại sự đoàn ra lăng trì.

“Xin Vương gia cho ta bẩm.” Lưu Trọng nhanh chóng thuật lại một lần
những lời Phương đại học sĩ âm thầm dặn dò ngoại sự sứ cho Trường Canh,
lại nói, “Việc này hiện tại chỉ có mấy tâm phúc của chính đốc biết, hạ quan
bất tài, liệt vị trong đây.”

Trường Canh dùng ngón tay gõ chiếc bàn con bên cạnh: “Đại nhân đêm
khuya tới chơi hầu phủ, không phải hành vi của tâm phúc đâu nhỉ?”

Lưu Trọng thi lễ sâu: “Hạ quan nguyên quán Hàng Châu, thân sinh phụ
mẫu mất sớm, từ nhỏ đi theo trưởng bối trong tộc mà lớn lên, sau đó du học
tứ phương, cũng từng nhiều phen làm phụ tá trong dòng dõi công hầu, nhân
duyên tế hội, hợp duyên Phương gia đại gia, tiến cử ta nhập sĩ, tất nhiên là
ơn tri ngộ khó mà báo đáp.”

Trường Canh hơi nhướng mày.

“Hạ quan từ nhỏ có một thanh mai trúc mã, hai trẻ vô tư, vốn đã đính hôn,
chưa kịp gả đi,” Lưu Trọng cúi đầu rất thấp, vai co lại, “Vốn định công
thành danh toại hồi hương cầu cưới, ai ngờ chưa đợi đến ngày này, đột
nhiên bị cường lương xâm phạm…”

Lưu Trọng cúi đầu lau mặt, khấu đầu thật mạnh: “Người chết mặc dù đã
rồi, nhưng kẻ sống luôn khó nguôi ngoai, tạ Vương gia thương hại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.