SÁT PHÁ LANG - Trang 1152

Trần Khinh Nhứ bưng một bát thuốc đến trước mặt y, chuẩn bị ngân châm
sẵn sàng.

Trường Canh đưa tay nhận lấy: “Đây là cái gì?”

“Chờ điện hạ không còn bị Ô Nhĩ Cốt vây hãm nữa, ta sẽ chép phương
thuốc cho ngài,” Trần Khinh Nhứ nói, “Có điều trước khi uống tốt nhất là
ngài đừng hỏi.”

Trường Canh: “…”

Không biết là vì sao, trong ấn tượng của y, thứ liên quan đến vu độc của
người man đều phiếm mùi xác chết âm trầm, nghe lời này, Trường Canh
tức khắc sinh ra rất nhiều liên tưởng không tốt, lập tức không truy hỏi nữa,
cố hết sức cuộn đầu lưỡi lên, bịt mũi một hơi uống cạn.

Trần Khinh Nhứ cúi người đốt một cây an thần tán, lãnh hương yên tĩnh
khuếch tán ra trong phòng, nàng ngồi xếp bằng cách y ba bước, nghiêm túc
nói: “Điện hạ, sau khi ta bắt đầu thi châm, ngài phải liên tục giữ vững linh
đài tỉnh táo, nếu không sẽ không ai có thể đánh thức ngài, ta nói như vậy
ngài hiểu chứ?”

Trường Canh gật đầu.

Trần Khinh Nhứ: “An thần hương này cháy hết thì ta sẽ bắt đầu, điện hạ
hãy dùng thời gian một nén nhang này để thanh tâm, loại bỏ tạp niệm.”

Mới đầu không hề có cảm giác, Trần Khinh Nhứ hạ châm ổn mà chuẩn, tay
chân rất nhanh nhẹn, Trường Canh chỉ nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên,
một cảm giác lành lạnh tràn ngập sợ hãi bò lên sống lưng – như là nỗi sợ
hãi khi nhìn người ta giơ hung khí lên mà không thể trốn tránh, chỉ có thể
nhắm mắt chờ chết, cơ sau lưng y không tự chủ được co giật, mặc dù không
thể động đậy, lại có động tác tránh né theo bản năng.

Trần Khinh Nhứ lập tức không châm nổi nữa, thần sắc nghiêm trọng hẳn:
“Điện hạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.