SÁT PHÁ LANG - Trang 1155

Người trong mơ không giỏi che giấu ý nghĩ nhỏ nhặt trong lòng mình, biết
rõ y chỉ đang đùa, Trường Canh lại vẫn sinh ra một chút tủi hờn không nói
ra lời: “Ta ở kinh thành cả đêm khó yên, chỉ sợ đi nhầm một bước, mỗi
ngày chỉ ngóng trông nghe thấy đôi câu vài lời từ ngươi, mà mãi chẳng đợi
được.”

Cố Quân bất đắc dĩ nói: “Điện hạ, ngươi lặn lội tới đây chính là để làm
nũng?”

Trường Canh nghe thế, cho rằng y nói đúng, rất muốn giống trong thoại
bản dân gian, gây sự với Cố Quân một phen, song lúc cần dùng sách mới
hận thiếu sách, tài nghệ chẳng ra gì, nhất thời hơi tắc tị, không biết phải gây
từ đâu. Cố Quân lại giơ tay tháo kính lưu ly, nghiêng đầu hôn mặt y một
cái: “Ngươi không thích, thì ta sẽ không đeo nữa.”

Sáng sớm, Trường Canh tỉnh dậy trong tiếng sáo đáng sợ của Cố Quân, y
mê hoặc bò dậy dụi mắt, cứ cảm thấy ma âm tựa hồ còn lảng vảng trong tai,
thống khổ xoa xoa đôi tai nhức mỏi, khóe môi lại không nhịn được cong
lên.

Đây thật là giấc mộng đẹp mỹ mãn nhất đời y.

Có khúc nhạc thiên địa kinh quỷ thần khiếp của Cố Quân làm bạn, cho dù
phía trước thật sự toàn là đầu trâu mặt ngựa, y cũng có thể không sợ hãi gì.

Trường Canh không biết là, đêm hôm trước ở tiền tuyến, lúc Cố Quân tuần
doanh trở về, đột nhiên có cảm giác phía sau có ai đó đang nhìn mình. Y
không tự chủ được ngoảnh đầu lại, vừa vặn làm rơi kính lưu ly, lần này
thấu kính không hỏng, trái lại viền hoa điêu mài tỉ mỉ kia bị kiên giáp làm
mẻ một góc, đành phải buồn bực thừa nhận thứ này đẹp mà dỏm, thay loại
bình thường.

Hôm sau Thẩm Dịch nghe chuyện, chỉ y mà chê cười một trận: “Không
chừng là lộ thần tiên nào thấy ngươi huênh hoang nên ngứa mắt đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.