SÁT PHÁ LANG - Trang 125

Cố Quân như cảm nhận được điều gì, đối mắt với lão Hoàng đế, già nua và
trẻ tuổi, nước mắt chưa khô và bình tĩnh, họ chỉ trao đổi ánh nhìn một chút,
tựa hồ liền nhanh chóng có hứa hẹn ngầm nào đó.

Cố Quân: “Thần biết.”

“Trẫm phó thác đứa trẻ này cho ngươi, Tử Hi, trẫm không còn ai khác, chỉ
tin được mỗi ngươi, ngươi phải trông nom nó thay trẫm…” Tiếng Nguyên
Hòa đế càng lúc càng nhỏ, lẩm bẩm lộn xộn một lúc, Cố Quân miễn cưỡng
nhận ra ý ông một cách khó khăn, “Trẫm muốn cho nó một vương tước…
Ngươi tìm được nó ở nơi nào?”

Cố Quân: “Bắc cương Nhạn Hồi ạ.”

“Nhạn Hồi…” Nguyên Hòa đế khẽ lặp lại một lần, “Trẫm chưa từng đến
đó, xa cỡ nào. Vậy thì… hạ chiếu, hạ chiếu phong hoàng tứ tử Lý Mân làm
Nhạn Bắc vương, nhưng… khụ khụ… nhưng không phải bây giờ, phải chờ
tới khi làm lễ đội mũ…”

Cố Quân lẳng lặng nghe, Đại Lương triều bình thường một chữ là Thân
vương, thí dụ như nhị hoàng tử phong “Ngụy vương” , hai chữ là Quận
vương, phẩm cấp hơi thấp hơn, thông thường phong cũng đều là con cháu
hoàng thất cách một tầng.

Hoàng đế Nguyên Hòa: “Không phải trẫm bạc đãi nó, chỉ là trẫm không thể
che chở nó nữa, tương lai không thể để các ca ca nó sinh lòng bất mãn…
Tử Hi, ngươi có biết vì sao trẫm nhất định phải chờ nó đội mũ rồi mới có
thể tập vương tước không?”

Cố Quân dừng một chút rồi gật đầu.

Trường Canh không biết họ làm trò bí hiểm gì, trái tim vô cớ đập điên
cuồng, giống như dự cảm được điều gì.

Nguyên Hòa đế nói: “Bởi vì trẫm muốn hạ chỉ, cho Trường Canh của trẫm
làm con thừa tự của ngươi, để nó không phẩm không tước dựa vào ngươi
vài năm. Tử Hi, ngươi phải tốt với nó, dù tương lai có con của chính mình,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.