SÁT PHÁ LANG - Trang 139

Bánh răng của đồng hồ để bàn trong nhà “cót két” quay, chậu than đã đốt,
như một cái nồi to nằm ngay giữa phòng, khói trắng bốc lên, bị ống bễ đặc
chế cuốn đi, chỉ thong thả tỏa khói nóng, làm cả gian phòng ấm áp dễ chịu.

Cố Quân đột nhiên bị y ôm lấy, thoạt tiên đần ra, rồi trong lòng lập tức trỗi
lên cảm giác kỳ lạ, lần đầu bị ai đó dốc hết sức dựa vào, cơ hồ có chút cảm
giác nương tựa lẫn nhau.

Dáng vẻ khinh cuồng “lão tử thiên hạ vô địch” bình nhật đương nhiên là
làm bộ thôi, y rất rõ mình được mấy cân, nếu An Định hầu thật sự không
biết lượng sức như vậy, ra vào sa trường vài chuyến, cỏ trên mộ y chắc đã
cao bằng người rồi.

Nhưng khoảnh khắc này, trong lòng Cố Quân thật sự trỗi dậy ảo giác
“không có gì là mình không làm được”.

Khung xương của Trường Canh đã cao lên, nhưng vẫn gầy gò như một đứa
trẻ, đưa tay ôm, có thể xuyên thấu qua lớp áo lót mỏng mơ hồ chạm đến
xương sườn.

Thân xương và thịt gầy tong này tươi sống mà nặng nề đè lên người, Cố
Quân nghĩ bụng, y phải trông nom đứa trẻ này lớn lên, như tiên đế kỳ vọng,
để thằng bé sống trong yên bình đến trăm tuổi.

Y chung quy có thể phần nào bù lại nỗi bất lực ngoài tầm tay với đối với A
Yến.

Cố Quân cởi thiết giáp trên vai, treo bên cạnh, mặc nguyên áo lên giường
Trường Canh, hỏi: “Nhớ mẹ à – ý ta là dì ngươi.”

Trường Canh lắc đầu.

Cố Quân biết Trường Canh đối với tiên đế chẳng có thâm tình hậu nghĩa gì,
chắc là nể mặt mình mới gọi một tiếng phụ hoàng, liền hỏi: “Vậy ngươi
nhớ Từ huynh sao?”

Lần này Trường Canh không phủ nhận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.