SÁT PHÁ LANG - Trang 140

Từ bách hộ là người tốt đầu tiên mà nhiều năm qua y từng gặp, tuy rằng
chẳng có năng lực gì, nhưng rộng lượng ôn hòa, kế phụ lấy mình làm
gương, lần đầu tiên cho Trường Canh biết một người có thể bình tâm tĩnh
khí mà sống như vậy.

Chỉ là Từ bách hộ quân vụ bận rộn, vắng nhà quanh năm, bấy giờ mới để
Cố Quân nhân cơ hội bổ khuyết một chút chỗ trống ấy.

Thấy đối phương mặc nhận, Cố Quân đang ngửa đầu nhìn đỉnh màn lờ mờ
trong lòng đột nhiên không vui lắm, buột miệng hỏi: “Từ huynh đối với
ngươi tốt hơn ta?”

Trường Canh sửng sốt nhìn y, không biết chuyện rõ ràng như vậy mà sao y
hỏi ra miệng được.

Lần này, Cố Quân như kỳ tích hiểu được ánh mắt ấy, tức khắc cảm thấy
ngực bị một cơn gió lạnh cuốn qua, khô khan nói: “Cũng chẳng có cách nào
khác, hoàng mệnh khó trái, ngươi chỉ có thể cố chịu thôi.”

Trường Canh: “…”

Cố Quân bật cười, Trường Canh cảm nhận được ngực y hơi rung, trong
lòng chợt sinh ra khác thường, nửa người bên trái cảm thấy khoảng cách
thân mật như vậy có chút mất tự nhiên, muốn tránh xa, nửa người bên phải
lại hận không thể hóa thành tờ giấy để dán sát rạt vào.

Ý nghĩ đi hay ở không chắc chắn phảng phất muốn chia đôi y.

Y đang đấu tranh tâm lý, thì căn bệnh ngứa tay của Cố Quân đã tái phát.

Tóc Trường Canh xõa ra sau lưng, bất hạnh rơi vào tay Cố Quân, Cố Quân
liền bắt đầu vô thức mân mê, không mạnh tay, chỉ kéo nhẹ da đầu.

Trường Canh giật mình, nổi hết da gà, máu toàn thân từ chậm bước đổi
thành chạy như điên, phảng phất có thể nghe thấy tiếng soàn soạt khi chúng
lướt qua mạch máu, một luồng hơi nóng không rõ lai lịch tan vào tứ chi
bách hài, thiếu chút nữa đốt xuyên da y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.