SÁT PHÁ LANG - Trang 142

Cố Quân hơi lấy làm lạ hỏi ngược: “Sao lại nói đến việc này?”

Đầu ngón tay Trường Canh lạnh ngắt, cuộc đấu tranh tâm lý chớp mắt đã
kết thúc, y buồn bã nói: “Không có gì, mơ thấy một ngày kia ta biến thành
kẻ điên, giết rất nhiều người.”

Dứt lời, không đợi Cố Quân đánh giá, Trường Canh lại tranh nói trước:
“Mơ đều là ngược, ta biết.”

Y cuối cùng hạ quyết định, phải giấu kín chuyện Ô nhĩ cốt, với một bầu khí
phách thiếu niên, Trường Canh không chịu thừa nhận mình có thể thua, y
phải đối kháng đến cùng, tỉnh táo đến chết.

Song cho dù trong lồng ngực có dũng khí lớn như vậy, y vẫn không dám
thăm dò Cố Quân sẽ nghĩ gì nếu biết việc này.

Trường Canh nghĩ, dẫu đầu mình bị ghẻ, chân mình bị lở loét, tiểu nghĩa
phụ chưa chắc sẽ ghét bỏ, nhưng nếu biết mình cuối cùng sẽ biến thành một
kẻ điên khùng thì sao?

Y trốn tránh theo bản năng, không muốn nghĩ sâu, chỉ hỏi: “Ngươi cũng
từng gặp ác mộng chứ?”

Cố Quân buột miệng nói khoác: “Làm sao có thể?”

Nhưng vừa nói xong, Cố Quân liền nhớ Thẩm Dịch bảo mình “thật lòng
với Trường Canh một chút” , lại cảm thấy mình khoác lác quá tròn, vội ho
một tiếng, chữa lại: “Cũng không… À thì, có đôi khi tư thế ngủ không
đúng, cũng sẽ mơ mộng vớ vẩn.”

Trường Canh: “Thế mơ thấy những gì?”

Cố Quân không thích bàn chuyện cảm thụ của mình, bởi vì cảm thấy nói ra
quá xấu hổ, giống như cởi hết quần áo chạy khắp đường cho người ta nhìn
vậy, liền đáp lấy lệ: “Linh tinh thôi, mở mắt là quên luôn – ngươi mau ngủ
đi, trời sắp sáng rồi đấy.”

Trường Canh không nói gì nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.