SÁT PHÁ LANG - Trang 138

Cố Quân thống khổ day trán: “Mẹ ơi, tên ế này lắm mồm quá, cầu xin
ngươi, mau cút đi!”

Thẩm Dịch cười mắng một tiếng, rồi phóng ngựa đi.

Chương 19: Ẩn bí

Đã qua canh ba, Cố Quân mệt rã rời, vốn định trở về nghỉ ngơi, nhưng rốt
cuộc bị những lời Thẩm Dịch nói ảnh hưởng, bất tri bất giác chuyển hướng
về hậu viện.

Giờ này cả kinh thành chẳng được mấy ngọn đèn sáng, Trường Canh đã
ngủ từ lâu rồi, Cố Quân không đánh thức lão bộc ở gian ngoài, rón rén vào
phòng, nhờ tuyết quang ngoài cửa sổ định đưa tay kéo chăn giúp Trường
Canh, thì bỗng nhiên phát hiện đứa trẻ ấy ngủ không hề yên giấc, giống
như đang gặp ác mộng.

“Ở hầu phủ không quen sao?” Cố Quân nghĩ như vậy, những ngón tay lạnh
ngắt nắm cổ tay Trường Canh.

Trường Canh giật mình, hít sâu một hơi bừng tỉnh lại, vẻ lo sợ nghi hoặc
trong mắt chưa tan đi, ngơ ngác nhìn chằm chằm người bên giường.

Cố Quân lắc nhẹ cổ tay y, dịu giọng hỏi: “Gặp ác mộng à? Mơ thấy cái gì
thế?”

Trường Canh mới đầu không lên tiếng, một lúc lâu, ánh mắt rời rạc mới
dần dần có tiêu cự, y đăm đăm nhìn đôi mắt Cố Quân trong đêm khuya như
cháy hai ngọn lửa, đột nhiên ôm choàng lấy thắt lưng Cố Quân.

Trên vai Cố Quân là giáp huyền thiết, mang đến cảm giác mát lạnh đầu
đông, lãnh thiết dán chặt lên trán Trường Canh, phảng phất, Trường Canh
như quay về đêm đại tuyết lạnh băng thấu xương ở quan ngoại, y run lên
một cái, đến đây mới thoát khỏi ác mộng dây dưa, nghĩ thầm: “Ta còn sống
đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.