SÁT PHÁ LANG - Trang 167

Trường Canh đứng cạnh cửa sổ, không biết từ khi nào thịnh cảnh bên ngoài
đã không thể hấp dẫn y nữa, y nghiêng người nhìn Cố Quân đăm đăm
không chớp mắt.

Y chưa bao giờ thấy Cố Quân cô đơn nâng chén, một hơi uống cạn, nghĩa
phụ như vậy với y mà nói cơ hồ là xa lạ.

Tính ra thì Cố Quân chưa từng nổi giận trước mặt y, cũng rất ít để lộ sự mệt
mỏi hay không vui, giống như luôn trêu ghẹo y, vừa dễ thân vừa dễ ghét –
tựa hồ trừ mặt này ra, rất nhiều thần sắc khác đều không tiện để lộ cho y
thấy.

Bởi vì y chỉ là một đứa trẻ sức vóc chưa đủ.

Trường Canh đột nhiên khao khát muốn trở nên mạnh mẽ ngay lập tức.

Lúc này, Cát Bàn Tiểu chợt quay đầu hô: “Hầu gia! Thẩm tướng quân, bọn
mũi lõ dẫn một đống dã thú tới nhảy múa kìa! Mau đến xem đi!”

Chương 23: Mãnh hổ

Cố Quân chậm chạp lấy một mảnh kính lưu ly từ trong lòng ra, đặt trên
mũi, thong thả bước đến bên cạnh Trường Canh, đẩy cửa sổ híp mắt dõi
nhìn phía trên Đình Diên đài.

Mảnh kính lưu ly kia gắn dây bạc, vắt nghiêng vào tai, che mất một con
mắt hoa đào, sống mũi lại càng thêm thẳng, khí chất cả người đột nhiên có
vẻ lãnh liệt, tỏa ra mùi của y quan cầm thú.

Trường Canh ngơ ngác nhìn y một lúc, hỏi: “Nghĩa phụ, người đeo cái gì
thế?”

Cố Quân nghiêng đầu trêu y: “Đồ của bọn Tây đấy, đẹp chứ? Bên đó thịnh
hành đeo cái này, để lát ta ra ngoài đi một vòng, lừa về một bà mẹ kế Tây
Dương cho ngươi được không?”

Trường Canh: “…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.