SÁT PHÁ LANG - Trang 166

chén dạ quang, rượu ngon nên phối anh hùng, nếm thử đi.”

Cố Quân nhìn chằm chằm cái chén dạ quang kia chốc lát, thần sắc không
khỏi nhạt đi. Y nhận chén hớp một ngụm rồi lại bỏ xuống – không phải
rượu không ngon, chỉ là luôn cảm thấy có chút nhạt nhẽo.

Cố Quân: “Thôi, uống không quen thứ này, đổi rượu Hoa Điêu đi, xem ra ta
chẳng phải anh hùng mà là cẩu hùng – ôi, chư vị ngồi cả đi, mặc kệ ba đứa
đó, chúng ăn ở nhà rồi, cứ để chúng chơi đi.”

Đang nói chuyện thì y bắt đầu cảm thấy tầm nhìn hơi mơ hồ, liền cúi đầu
đưa tay bóp mũi, biết liều thuốc mấy hôm trước uống e là sắp hết tác dụng
rồi.

Thời gian dược hiệu mất đi là khoảng non nửa canh giờ, bình thường y sẽ
mù trước điếc sau.

Thẩm Dịch vừa thấy động tác nhỏ của y liền biết chuyện gì xảy ra: “Hầu
gia?”

“Không sao,” Cố Quân lắc đầu, đổi rượu, nâng chén nói với cả bàn tiệc,
“Chư vị đều là dũng sĩ ngàn dặm mới tìm được một của Đại Lương ta, đi
theo ta, nhưng vừa không có vinh hoa phú quý, cũng chẳng có quyền thế
lợi ích, biên cương bần hàn, ngay cả lương bổng cũng ba cọc ba đồng, đều
chịu ủy khuất rồi, ta kính các huynh đệ một chén trước.”

Cố Quân nói xong một ngụm uống cạn, lập tức không phân bua gì, lại rót
đầy một chén nữa cho mình: “Chén thứ hai kính các huynh đệ ở lại Tây
Vực, năm đó ta không biết trời cao đất dày dẫn họ đi, lại không thể đưa họ
về…”

Thẩm Dịch: “Đại soái, tết nhất mà, đừng nói nữa.”

Cố Quân thoáng nở nụ cười, thực sự liền ngậm miệng, nâng chén dốc cạn,
lại rót đầy lần nữa.

“Chén thứ ba,” Cố Quân khẽ nói, “Kính hoàng thiên hậu thổ, mong chư
thiên thần ma thiện đãi linh hồn đồng đội ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.