SÁT PHÁ LANG - Trang 181

Cố Quân hơi nhíu mày, nghĩ bụng: “Tính làm gì đây, khai quang cho ta
hả?”

Liễu Si hòa thượng nói: “Hầu gia gánh vác sự an ổn của biên cương, ít
ngày nữa chắc hẳn lại phải rời kinh, sư đệ muốn cầu phúc chúc an cho
ngài.”

Cố Quân mỉm cười: “Làm phiền đại sư, nhưng không cần đâu – ta chưa
từng đọc kinh ngày nào, cũng chưa từng thắp một nén nhang, không đi
quấy rầy Phật tổ lão nhân gia đâu.”

Liễu Si: “A di đà Phật, Phật pháp vô biên, phổ độ chúng sinh, Hầu gia nói
thế là sai rồi.”

Cố Quân nghe thấy bốn chữ “A di đà Phật” thì đã rất muốn đánh người,
kiên nhẫn đã đến cực hạn, không còn muốn nói nhảm với họ nữa, vẻ mặt
thản nhiên bỏ lại một câu: “Hoàng thượng còn đang chờ, ta không trì hoãn
thêm nữa, ngày khác sẽ bái phỏng đại sư, xin lỗi không hầu được.”

Nói xong y liền lôi Trường Canh theo Chúc Chân Nhỏ đi vào cung điện,
Trường Canh vô tình quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Liễu Nhiên hòa
thượng kia chẳng mảy may bị ảnh hưởng bởi thái độ của Cố Quân, vẫn
thành kính như quỳ dưới Phật tổ tọa, miệng lẩm bẩm không tiếng, phảng
phất muốn không phân bua gì mà gán số mệnh cầu được lên Cố Quân đang
càng lúc càng xa.

Tin hay không do ngươi, độ hay không do ta.

Trường Canh đang thất thần, tay đột nhiên bị người ta kéo một cái, Cố
Quân thấp giọng nói vẻ không vui: “Hòa thượng có gì đẹp mà nhìn, nhìn
nhiều mù mắt đấy.”

Trường Canh ngoan ngoãn vâng lời thu tầm mắt lại, hỏi Cố Quân: “Nghĩa
phụ, vị đại sư kia nói người còn phải rời kinh, là thật ạ?”

Cố Quân: “Ừm.”

Trường Canh truy hỏi: “Khi nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.