SÁT PHÁ LANG - Trang 218

Trường Canh ngây ra, Cố đại soái lại từ Tây Bắc đích thân chạy tới bắt
người.

Dọc đường Cố Quân đã nghĩ kỹ, y phải lột da rút gân Liễu Nhiên trước, rồi
lại xách cổ Trường Canh về đét mông một trận.

Cây nhỏ không uốn không thẳng, y cảm thấy mình trước kia đã quá nuông
chiều đứa trẻ này, học theo tiên đế quả nhiên không hữu dụng, làm cha phải
noi theo cách của lão Hầu gia mặt đen mới được.

Nhưng một bầu lửa giận phừng phừng, trong nháy mắt y nhìn thấy Trường
Canh, đột nhiên liền tắt ngóm.

Cố Quân ngồi trên ngựa, suýt nữa không nhận ra Trường Canh.

Nam hài mười mấy tuổi mỗi ngày một khác, lúc ở Nhạn Hồi trấn, Trường
Canh luôn ở ngay trong tầm mắt, mỗi ngày lớn dần đều không rõ, chỉ có thể
nhờ quần ngày càng ngắn để biết y đang cao lên, đột nhiên xa cách hơn một
năm, biến hóa tích lũy tháng ngày của Trường Canh bỗng khiến một thiếu
niên trở nên khác hẳn.

Y đã đuổi kịp Cố Quân cao gầy, cơ thể vốn hơi gầy không biết từ khi nào
đã có dáng dấp của một người lớn, vẻ khó tin chỉ thoáng qua trên mặt, liền
bị sự bình tĩnh không biến sắc gần đây học được che đi.

Cố Quân mặc ngựa bước tại chỗ chốc lát, mặt không biểu cảm nghĩ:
“Không đánh được nữa rồi.”

Không phải đánh không được, mà là Trường Canh đã thành một người lớn,
còn dùng thủ đoạn giáo huấn trẻ con, sẽ là làm nhục chứ không phải giáo
huấn.

Năm qua năm, đối với Cố Quân mà nói cũng chẳng có gì khác biệt, đều là
vội vã trôi đi, chớ hề thú vị.

Khoảnh khắc này, y lại đột nhiên muộn màng cảm nhận được sự vô tình
của thời gian, y chẳng qua để lỡ một chớp mắt, mà Tiểu Trường Canh của y

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.