SÁT PHÁ LANG - Trang 216

Liễu Nhiên đại sư đứng đơ thành một pho tượng đá mỹ tăng nhân hoạt sắc
sinh hương.

“Chắc là nghĩa phụ ta nhận được thư của Vương bá, phái người tới gây
chuyện với ngươi rồi.” Trường Canh liếc đám người bắt đầu ùa đến mười
lượng bạc, nói với Liễu Nhiên, “Xin lỗi, chúng ta nên đi trước đi.”

Liễu Nhiên mau chóng ra dấu: “A di đà Phật, tứ điện hạ đừng quên lời hứa
trong quán trà.”

Sau đó hòa thượng này vắt giò lên cổ mà chạy, đúng thật là tĩnh như tượng
đá, động như gió giật.

Lão bách tính trong chợ chờ bắt mười lượng bạc vừa thấy đả thảo kinh xà,
liền nhao nhao dẹp hết thận trọng, gào ầm lên “dâm tăng” “tên lừa đảo” nọ
kia, từ bốn phương tám hướng vây công tới.

Cát Bàn Tiểu: “Ngày trước cha ta lên núi săn thỏ cũng làm như vậy đấy.”

Trường Canh và Tào Nương Tử cùng nhìn gã.

Cát Bàn Tiểu: “Cầm gậy gộc kêu gào, phải dọa thỏ sợ đến mức chạy bừa
không chọn đường, nó sẽ tự lao đầu vào lưới – A, thật đó.”

Liễu Nhiên đại sư cơ trí hơn thỏ, không hề đâm đầu chạy bừa, hắn sớm đã
nhìn rõ kết cấu của khu chợ, luồn trái lách phải, cả người biến thành một
cái bóng, không biết là cân nhắc lộ tuyến thế nào, qua lại vài lần đã khiến
đoàn người từ bốn phương tám hướng đuổi theo hắn hợp thành một dòng,
rất thành thạo.

Lúc này, không xa đó truyền đến tiếng ồn ào “Tránh ra” , nhìn lại thấy là
một đội quan binh chạy đến, chắc là được mật báo đến bắt người.

Trường Canh nghĩ bụng: “Quả nhiên là Cố Quân tìm người làm.”

Trong lòng y vừa hơi an ủi, vừa hơi mất vui.

An ủi chính là, Cố Quân dù ở tận Tây Bắc, rốt cuộc không chịu để y tự sinh
tự diệt, tuy thủ đoạn hơi độc, nhưng trong lòng vẫn lo cho y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.