SÁT PHÁ LANG - Trang 215

Liễu Nhiên hòa thượng có khuôn mặt rất có thể dọa người, rửa sạch như
cao tăng xuất trần, vài ngày không tắm như cao tăng lịch kiếp, đầu trọc ánh
chiếu Phật quang chói lọi, trong mắt vĩnh viễn chứa một đầm nước chuẩn
bị phổ độ chúng sinh – nếu hắn đối với vật ngoài thân là anh tiền vuông hào
phóng hơn một chút, bọn Trường Canh thật sự muốn thừa nhận hắn là một
cao tăng từ đầu đến chân.

Bỗng nhiên, Tào Nương Tử cắt ngang cao tăng, hạ giọng nói: “Đừng nói
chuyện thiền cơ nữa, Trường Canh đại ca, huynh không phát hiện có rất
nhiều người đang nhìn chúng ta?”

Mấy người bọn họ – có hòa thượng, có công tử trẻ tuổi hào hoa phong nhã,
có con của nhà giàu mới nổi bụng phệ, còn có một tiểu nha đầu tuy xinh
đẹp, nhưng trông cứ kỳ kỳ thế nào ấy, đi chung vốn hết sức nổi bật, đã sớm
bị dòm ngó chỉ trỏ quen rồi, ngay cả Trường Canh cũng không còn mẫn
cảm với ánh mắt người qua đường nữa.

Nhưng lần này, vòng vây xem họ lọt vào tựa hồ hơi quá.

Người ven đường thấy họ, nhao nhao dừng chân nhìn ngó, chẳng những
nhìn ngó, còn chỉ trỏ họ mà thậm thụt trao đổi.

Cát Bàn Tiểu thì thào: “Ta luôn cảm thấy phải xảy ra chuyện gì đó.”

Trường Canh: “Ngươi nói đúng.”

Là người cao nhất trong cả bốn, Trường Canh đã lướt qua đầu mọi người,
nhìn thấy trên cổng thành không xa dán một tờ bố cáo – trên bố cáo vẽ một
hình người rất giống, là một hòa thượng đầu trọc mi thanh mục tú, dưới
viết: kẻ này giả mạo cao tăng Hộ Quốc tự, lừa đảo bịp bợm, không từ bất
cứ việc xấu nào, hèn hạ vô cùng, đặc biệt truy nã, nếu có ai báo án, thưởng
mười lượng bạc ròng.

“Liễu Nhiên đại sư,” Trường Canh nói, “Ngươi đáng giá mười lượng bạc
ròng đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.