SÁT PHÁ LANG - Trang 213

Theo thân phận của Cố Quân, vốn không nên có giao tình gì với quan địa
phương Giang Nam, trong đây liên quan đến vài chuyện từ ngày xưa.

Cố Quân mười lăm tuổi lần đầu tiên tùy quân tiễu phỉ, cứu mấy kẻ xúi quẩy
bị hãn phỉ bắt – Diêu Trấn năm đó bị người hãm hại bãi quan về nhà chính
là một trong số này, sau đó Diêu Trấn có chút thủ đoạn, có thể khởi phục,
nhậm chức Án sát Ứng Thiên, xem như là quân tử chi giao với Cố hầu gia,
đạm đạm, không liên quan đến lợi ích, nhưng vẫn liên hệ suốt.

Diêu đại nhân hôm nay vừa vặn được nghỉ, ngủ đến khi mặt trời lên cao ba
sào còn chưa chịu dậy, chợt nghe gia bộc tới báo, giật nảy cả người.

Diêu Trấn: “Hắn nói hắn là ai?”

Gia bộc nói: “Hắn nói hắn họ Cố, Cố Tử Hi.”

“Cố Tử Hi,” Diêu Trấn lau ghèn ở khóe mắt, nói vẻ thành khẩn, “An Định
hầu Cố Tử Hi? Ta còn là thủ phụ đương triều đây – hạng lừa đảo này mà
ngươi cũng tin, đuổi đi!”

Gia bộc vâng dạ, dợm bước tính đi.

“Từ từ!” Diêu Trấn ôm chăn ngồi dậy, cân nhắc giây lát, “… Khoan đã, để
ta đi xem thử.”

Hắn phúc chí tâm linh, không biết cớ làm sao mà bỗng nhiên cảm thấy tự
tiện bỏ việc có lẽ thật sự là chuyện Cố Quân làm được.

Lúc này, Liễu Nhiên hòa thượng vừa vặn đang ở phủ Ứng Thiên còn chưa
biết đại họa sắp sửa giáng xuống đầu mình.

Hòa thượng này ki bo ra thiện ý.

Một đại tử hắn phải bẻ làm đôi mà tiêu, có gian miếu đổ ở tạm thì tuyệt
không ở khách điếm, từ sáng đến tối ăn rau ăn dưa, muốn ăn ngon một bữa
thì phải dựa vào hóa duyên – tục gọi là xin cơm. (Đại tử là một loại tiền
ngày xưa bằng 2 đồng tiền thường)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.