SÁT PHÁ LANG - Trang 214

Bản thân không tiêu, cũng quyết không cho bọn Trường Canh tiêu, may mà
ba thiếu niên choai choai này đều chịu khổ được, có thể theo hắn bữa đói
bữa no lang bạt kỳ hồ.

Liễu Nhiên đi cực kỳ tùy tính, đôi khi dẫn bọn Trường Canh đi khắp hang
cùng ngõ hẻm giữa phố phường, đôi khi men theo đồng ruộng mà đi bộ
không mục đích, hóa duyên không lựa chọn, từng đến nhà hương thân thiện
nhân, cũng từng qua nhà điền hộ tầm thường, gặp đâu xin đó.

Có một lần đến nhà một cụ già góa vợ không con, thấy người ta thật sự đói
rã họng, chẳng những không xin cơm, ngược lại còn cho ít tiền bạc.

“Thịnh thế an khang cũng có người chết đói chết cóng, thịnh thế bấp bênh
cũng có vinh hoa phú quý,” Liễu Nhiên xuyên qua khu chợ trên tiểu trấn, ra
dấu nói với bọn Trường Canh, “Hai chữ ‘thế đạo’ đáng lý nên chia làm hai,
‘đạo’ là lòng người hướng về, ‘thế’ chính là một hạt gạo dưới vạn gia đăng
hỏa, một hòn gạch trong vạn dặm thành quách.”

Trường Canh: “Đại sư lẽ ra phải là người xuất thế, nhưng nói đến ‘thế’
cũng rõ ràng đâu ra đấy.”

Trường Canh cơ hồ còn cao hơn Liễu Nhiên hòa thượng, giọng đã hoàn
toàn mất đi sự trong trẻo của thiếu niên, có một chút trầm thấp, nói chuyện
không nhanh không chậm, có vẻ rất vững vàng.

Y vốn thích thanh tĩnh, ngày trước vừa thấy đám đông là toàn thân khó
chịu, tiếp xúc với người xa lạ vĩnh viễn đều cảm thấy không quen, không
biết nên nói gì, nhưng lúc này bất tri bất giác đã tu luyện ra bản lĩnh đi đến
đâu cũng như dạo chơi sân vắng vậy.

Có thể là vì y có ý định đập nồi dìm thuyền, một chút không tình nguyện
cỏn con, tự nhiên liền biến thành việc nhỏ.

Liễu Nhiên cười cười, thản nhiên ra dấu: “Hòa thượng nếu không biết thế
đạo, còn mặt mũi nào tự xưng đang ở thế ngoại?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.