SÁT PHÁ LANG - Trang 219

đã vội vã trưởng thành, đoạn thời gian y bỏ lỡ, về sau vĩnh viễn không bù
lại được nữa.

Cố Quân rốt cuộc ý thức được, Trường Canh đã từ mười lăm lên mười sáu,
qua ba bốn năm nữa là sẽ phải dọn đến phủ Nhạn Bắc vương, rời khỏi vòng
tay y che chở. Ba bốn năm là khái niệm gì đây? Có thể cũng chỉ đủ để y
quay về kinh thành một chuyến, vậy giữa họ chẳng lẽ chỉ còn lại “duyên
gặp mặt một lần” sao?

Cách một năm, Cố đại soái lòng to bằng cái đấu này cuối cùng đã phản ứng
được.

Y xuống ngựa, trực tiếp đi đến trước mặt Trường Canh, sầm mặt nói: “Đi
theo ta.”

Trường Canh cứ chằm chằm nhìn mặt y, một tấc cũng không nỡ rời, trên cổ
Cố Quân còn có một vết thương nhạt, đến từ sa mạc Tây Bắc, vẫn chưa kịp
khỏi hẳn. Trường Canh khó khăn tìm lại được tiếng nói: “Nghĩa phụ, sao
người lại đến đây?”

Cố Quân lạnh lùng hừ một tiếng, chẳng rằng chẳng nói đi trước về hướng
ngoài chợ.

“Nói chuyện cũng khác hẳn.” Y buồn bã mất mát mà nghĩ thầm.

Quan binh đi theo chạy chầm chậm đến, hăm hở nói với Cố Quân: “Đại
soái, hòa thượng kia chạy rồi, còn truy không?”

“Truy,” Cố Quân đáp ứng luôn, “Truy nã toàn thành, cho dù nhảy xuống
biển cũng vớt về cho ta!”

Quan binh: “Vâng!”

Tào Nương Tử ở phía sau trộm kéo tay áo Cát Bàn Tiểu, Cát Bàn Tiểu thè
lưỡi, cảm thấy trong việc này họ là Bồ Tát bùn qua sông, chính mình còn
khó giữ, đành phải lực bất tòng tâm lắc đầu, hi vọng Liễu Nhiên đại sư tự
cầu nhiều phúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.