SÁT PHÁ LANG - Trang 285

Thế nhưng sắc mặt khó coi của Cố Quân đâm thẳng vào làm mắt y đau
nhói, Trường Canh quản được mình nói gì nghĩ gì, lại quản không được sự
nôn nóng trong lòng.

Y giận dỗi một hồi, rồi thầm thở dài, quay người vòng qua cái ghế lớn đầy
khí thế kia, hai tay ấn huyệt thái dương cho Cố Quân, bắt đầu xoa rất
chuyên nghiệp, vẻ mặt trầm như nước do mới cãi nhau. Trường Canh thấy
bả vai Cố Quân thả lỏng, thường không phải là ngực bụng bị đau, tứ chi
cũng hoạt động như thường, chắc hẳn một chút vết thương ngoài da trên
cánh tay và chân cũng chưa tới mức làm y đau đến thế, nghĩ tới nghĩ lui,
đại khái vẫn là đau đầu – Trường Canh nhớ rõ trên đường từ Nhạn Hồi trấn
về kinh thành cũng từng bị một lần rồi.

Vừa ấn, y vừa không nhịn được châm chọc một câu: “Nghĩa phụ lần trước
còn nói với con là người bị đau nửa đầu, hôm nay quên rồi à?”

Cố Quân: “…”

Y quả thật quên mất, đời này nói dối nhiều vô kể, nếu mỗi điều đều nhớ rõ,
chắc trong đầu cũng chẳng còn chỗ chứa cái khác.

Trường Canh: “Hửm?”

Cố Quân: “Đau đầu thì cũng có, không phải là cúc cung tận tụy vì Đại
Lương đến đa sầu đa bệnh sao, ôi!”

Y nói mà không đỏ mặt chút nào, Trường Canh bái phục, hoàn toàn hết nói
nổi.

Cố Quân nói xong liền dùng đến tuyệt chiêu “nằm xuống là ngủ” , nhắm
mắt hưởng thụ sự hầu hạ của Trường Canh, chỉ tiếc việc bên ngoài vẫn
chưa xong, y phải thời khắc giữ lại một tai, không dám thật sự ngủ say.

Trường Canh mới đầu chuyên tâm ấn huyệt vị, ấn một hồi, ánh mắt liền
không tự chủ được chuyển sang mặt Cố Quân.

Đối với người đã nhìn quen mà nói, kỳ thực đẹp hay xấu đều chẳng khác
mấy, ngay cả tiểu bạch kiểm yêu dị của hòa thượng, lượn lờ trước mắt thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.