SÁT PHÁ LANG - Trang 289

Diêu Trấn cười khổ nói: “Có năng lực cỡ nào thì ăn bát cơm cỡ ấy, hạ quan
vô tài vô đức, nằm trong một góc thoải mái dưỡng lão là được, nào có bản
lĩnh thừa phong hóa vân? Hầu gia tha cho hạ quan đi.”

Cố Quân: “Ta còn muốn báo lên Hoàng thượng, phái ngươi tới Tây Bắc
làm giám quân đây.”

Diêu Trấn ôm đầu chắp tay: “Hạ quan trên có mẹ già tám mươi, dưới có ấu
tử gào khóc đòi ăn, cầu xin anh hùng tha cho cái mạng chó này, xem nhà ta
có thứ gì tốt, ngài cứ việc lấy hết đi.”

Cố Quân: “…”

“Hay là thế này đi Hầu gia, việc này xảy ra ở chỗ chúng ta, Chu đại nhân
Tổng đốc Lưỡng Giang nhất định không né được, để ta đi thương lượng với
lão nhân gia.” Diêu Trấn cười xòa nói, thấy sắc mặt Cố Quân tựa hồ không
tốt lắm, lại vội bổ sung một câu, “Đúng rồi, còn có tiểu điện hạ, tiểu điện
hạ du lịch Giang Nam, tình cờ nhìn thấy phản quân bắt trường tý sư dân
gian, gặp chuyện bất bình, một mình lẻn vào, nội ứng ngoại hợp với quân
ta, tự tay bắt được phỉ thủ, ngài thấy như thế có được không?”

Lời này vừa ra khỏi miệng, Cố Quân liền không lên tiếng nữa.

Đối với xuất thân của Trường Canh, đương kim Hoàng thượng tuy không
tiện nói rõ, nhưng nhất định có khúc mắc trong lòng. Hiện tại chuyện này
không khéo dính dáng đến Ngụy vương, Hoàng thượng tất nhiên lạnh lòng,
nhìn lại thấy ấu đệ vẫn không chào đón này cờ xí rõ ràng đứng bên hắn,
chưa biết chừng chịu bỏ qua ân oán đời trước.

Trường Canh đã sắp đến tuổi phong vương, nếu có thể được Hoàng thượng
ưu ái, con đường tương lai có lẽ sẽ dễ đi hơn.

Cố Quân cân nhắc giây lát, tức giận trừng Diêu Trấn một cái – người này
quả thật cực kỳ có tài, nếu không cũng khó mà duy trì tình hữu nghị lâu bền
với An Định hầu chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng không cầu tiến cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.