SÁT PHÁ LANG - Trang 290

là thật, toàn bộ truy cầu chính là ăn no ngủ khì, dồn hết thông minh tài trí
vào đút lót nịnh nọt.

Diêu Trấn cười hì hì hỏi lại: “Hầu gia, ngài thấy như thế có được không?”

Cố Quân chẳng thèm để ý đến hắn, trợn mắt phất áo bỏ đi.

Y chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi Giang Nam, trong chuyện này, Lâm Uyên các
và Huyền Thiết doanh đều tham dự, nhưng đều không tiện lộ diện, làm sao
vo cho tròn, phải nhờ hết vào bút của Diêu Trấn.

Lúc Cố Quân đẩy cửa ra, thấy Trường Canh đang vót sáo trúc trong viện,
Cát Bàn Tiểu Tào Nương Tử và hai tiểu nữ nhi của Diêu đại nhân đều vây
quanh y. Trường Canh khéo tay lại ôn hòa kiên nhẫn, vót cho mỗi người
một cây, trông rất khá, hai tiểu nha đầu đều chưa đầy mười tuổi, chạy
quanh y nhảy nhót reo hò.

Cố Quân nhìn thấy Trường Canh liền cảm thấy tâm tình rất tốt, tuy chưa
bao giờ nói ra, y vẫn hi vọng Trường Canh có thể thành một người nhạy
bén nhưng thông minh không quá lộ ra, nhân nghĩa lại không thiếu quyết
đoán, không yếu đuối như phụ thân, cũng không cực đoan như mẫu thân.

Sự trưởng thành của Trường Canh hoàn toàn không mưu mà hợp với suy
nghĩ của y.

Ngay cả ngoại hình cũng chọn ưu điểm của cha mẹ để kế thừa.

Y đi tới, rút một cây sáo mới thành hình trong tay Trường Canh, cười nói:
“Có phần của ta không?”

Nụ cười thả lỏng trên mặt khựng lại, Trường Canh lấy lại cây sáo, đưa cho
tiểu nữ hài đang đứng hóng bên cạnh, miệng nói: “Đồ chơi để dỗ trẻ con,
xấu xí lắm, nghĩa phụ đừng giễu cợt.”

Cố Quân: “…”

Y im lặng nhìn chằm chằm cây sáo trong tay cô bé, nghĩ thầm: “Ta cũng
muốn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.