SÁT PHÁ LANG - Trang 292

con một chút quân công giả dối, không có ý nghĩa gì.”

Tuy trên đại thể Cố Quân nghĩ như vậy, nhưng Trường Canh vạch thẳng ra
trước mặt, y vẫn có cảm giác như bị hắt nước lạnh, miễn cưỡng giữ nguyên
sắc mặt không thay đổi, nói: “Thế… cũng tốt thôi, về kinh vào triều nghe
chính sự cũng được, lão sư của ta có một số môn sinh, ngươi đi làm quen
trước một chút cũng…”

Trường Canh: “Thế không phải cũng giống nhau sao?”

Trong khi nói chuyện, y ngẩng đầu thoáng nhìn đoạn cuối của một hành
lang nhỏ, Giang Nam diễm dương chiếu nghiêng xuống, hoa xuân rực rỡ
khắp vườn. Nhưng nghe hạ nhân Diêu phủ nói, tuy rằng nhìn xán lạn, thực
ra kỳ hoa nở cũng chỉ mươi bữa nửa tháng, chẳng bao lâu là tàn, đây còn là
nở trong vườn, chứ nếu nở ở rừng núi hoang vắng hiếm ai tới, lặng lẽ nở rộ,
lại lặng lẽ điêu linh, sinh tử như một chớp mắt, bên cạnh chẳng qua mấy
con dã cầm si thú, lại có ai biết được?

Hoa là như thế, rất nhiều yêu ghét vô vị trong lòng người đại để cũng là
như thế.

Trường Canh: “Nghĩa phụ, bên cạnh Liễu Nhiên đại sư có rất nhiều kỳ
nhân, con muốn cùng họ vân du tứ phương, nhất định sẽ không trễ nải việc
đọc sách và luyện công…”

Không phải là nói nhảm à?

Còn chưa nói hết thì Cố Quân đã sầm mặt ngắt lời: “Không được.”

Trường Canh nghiêng người, im lặng nhìn y.

Trong ánh mắt thiếu niên ngược sáng ẩn chứa thứ gì đó khó nói rõ, trước
kia Cố Quân chưa bao giờ lưu ý, lúc này chợt thấy, lại hơi kinh hồn táng
đảm. Y lập tức ý thức được ngữ khí của mình hơi cứng nhắc, thần sắc
thoáng dịu đi, nói: “Ngươi đi chơi thì không có vấn đề gì, chờ trở về kinh
rồi, kêu Vương bá điều mấy thị vệ hầu phủ cùng ngươi đi quanh một chút,
nhưng có một điểm, là không được phép đến nơi không có trạm dịch của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.