SÁT PHÁ LANG - Trang 293

triều đình, mỗi khi đến một trạm dịch đều phải gửi phong thư báo bình an
cho ta.”

Trường Canh nhàn nhạt nói: “Dọc đường cẩm y ngọc thực cho mất mặt à?
Thế còn không bằng rỗi rãi đến Hộ Quốc tự thắp nhang với các phu nhân
tiểu thư, còn bớt bạc người ăn ngựa mỏi.”

Cố Quân: “…”

Tiểu tử này vậy mà biết tranh luận rồi!

Còn nhất phái ưu nhã thong dong ngầm châm chọc!

Tâm tình tốt đẹp của Cố Quân do xuân sắc Giang Nam đột nhiên không
còn sót lại chút nào, y nghĩ bụng: “Sao còn nói không thông, chiều quá
muốn leo lên đầu luôn hả?”

Ngữ khí y bắt đầu có chút mất kiên nhẫn: “Giang hồ đường xa, lòng người
hiểm ác, có gì vui đâu? Hòa thượng kia vai không thể gánh tay chẳng thể
vác, trừ bỏ chạy thì chỉ biết ăn xin, ngươi đi theo hắn vạn nhất trên đường
có chuyện gì, ta làm sao ăn nói với tiên đế?”

“A,” Trường Canh hờ hững nghĩ, “Quả nhiên là vì ăn nói với tiên đế, tiên
đế dưới cửu tuyền nếu nghe nói ta là tiểu tạp chủng không biết Tú Nương
kiếm đâu ra để xáo trộn huyết thống hoàng gia, khéo tức đến mức phải
hoàn dương bóp chết ta.”

Cứ nhìn Cố Quân thêm một cái, là y cảm thấy tim như bị dao cắt một lần,
tội nghiệt nặng nề một lần, hận không thể lập tức bỏ trốn. Nhưng người kia
lại giữ chặt không cho y đi.

Trường Canh không biết phải làm gì với Cố Quân, có lần trong lòng còn vô
duyên vô cớ sinh ra một phen oán độc dai dẳng, nhưng nhanh chóng định
thần lại.

Trường Canh thu tầm mắt khỏi người Cố Quân, bình tĩnh nói: “Mấy hôm
trước nghĩa phụ còn nói với con, chỉ cần là đường con tự mình nghĩ kỹ
muốn chọn thì đều được, mà giờ đã nuốt lời nhanh đến thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.