SÁT PHÁ LANG - Trang 295

Y luôn cảm thấy hết thảy xung quanh mình – vương tước, hư danh, đều là
Tú Nương trộm cho, rồi có một ngày sẽ có người nhận ra y không xứng với
mấy thứ này, khiến y lộ ra chân tướng, khiến y mất đi tất cả.

Nơm nớp lo sợ như vậy quen rồi, Trường Canh thủy chung cảm thấy mình
ở kinh thành là một người ngoài cuộc.

Cố Quân đứng trên góc độ của tứ điện hạ trù tính tiền đồ cho y, mà trong
lòng y một chút cảm giác chân thật cũng không có.

Mỗi ngày soi gương đều biết mình là con “địa long” dưới bùn, người ta lại
cứ muốn trồng sừng cắm vảy cho y, hao hết tâm cơ trang trí y thành chân
long, không ngờ trang trí nhiều hơn cũng chẳng ra cái gì, y thủy chung là
con giun đất không ngoi lên được.

Đã thế, chi bằng cứ tránh xa một chút, để tương lai khỏi khó xử.

Chỉ có một Cố Quân, hỉ nộ ai lạc mang đến cho y đều khắc cốt minh tâm,
không mảy may giả dối, y không cách nào lừa mình dối người nhẹ nhàng
buông xuống, chỉ là thường xuyên cảm thấy mình không xứng.

Trường Canh không tự oán tự trách quá lâu, nhanh chóng định thần lại, hỏi:
“Đúng rồi, đại sư, ta vẫn luôn muốn hỏi ngài, tiểu nghĩa phụ của ta rốt cuộc
có chứng bệnh gì? Lần đó đến Đông Hải y rất bất thường, nhưng lại không
chịu cho ta biết.”

Hòa thượng lật đật lắc đầu: “A di đà Phật, hòa thượng không dám nói đâu.”

Trường Canh nhíu mày: “Chính y sính cường thì thôi, ngươi còn giúp y?”

“Hầu gia há là người sính cường vô vị?” Liễu Nhiên cười nói, “Việc này
nếu bản thân y không muốn đề cập, không phải là sợ người khác biết nhược
điểm của y, đại khái bởi vì đây là vảy ngược trên người và độc trong lòng y
– ai dám chạm vào vảy ngược của An Định hầu? Điện hạ tha cho cái mạng
nhỏ của ta đi.”

Trường Canh suy tư nhíu mày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.