SÁT PHÁ LANG - Trang 297

Trường Canh đang luyện kiếm trong viện, Cố Quân đứng xem một lát, đột
nhiên với tay rút bội kiếm của huyền ưng, huyền ưng chưa tháo giáp, trọng
kiếm bản to như bàn tay người trưởng thành, bị y cầm nhẹ không như chổi
lông gà: “Cẩn thận này.”

Lời còn chưa dứt, một kiếm đã lia ngang tới, Trường Canh vững vàng đỡ
được, lại không lui một bước.

“Có tiến bộ,” Cố Quân thầm nghĩ, “Tay cũng có chút sức lực rồi.”

Y hất lên, nhờ lực của kiếm trong tay tung người lên, đại khai đại hợp một
kiếm như trăng tròn.

Trường Canh không dám đón chiêu, chân dịch liền mấy bước, lại không trừ
được lực của nhát kiếm này, trọng kiếm cồng kềnh trong tay Cố Quân như
linh xà thè lưỡi, chớp mắt đã đâm ra ba nhát, Trường Canh hoành kiếm
chắn, người đã lui tới góc, nghiêng người nhảy lên xà nhà, xoay tròn trên
không, giẫm một chân lên trọng kiếm của Cố Quân.

Cố Quân khen hay một tiếng, chợt buông chuôi kiếm, Trường Canh hụt
chân, hơi lảo đảo, Cố Quân giơ tay bắt lại chuôi kiếm, nhẹ nhàng đè xuống
ngay vai thiếu niên vẫn chưa đứng vững, huyền thiết kiếm quang làm y nổi
da gà.

Cố Quân bật cười, dùng trọng kiếm vỗ vai Trường Canh, đoạn ném kiếm
cho huyền ưng phía sau: “Không tệ, công phu chưa từng lười biếng.”

Trường Canh hoạt động cổ tay ẩn ẩn tê rần: “So với nghĩa phụ còn kém xa
lắm.”

Cố Quân nói không biết ngượng: “Ừ, đúng là còn kém xa lắm.”

Trường Canh: “…”

Trong tình huống bình thường không phải nên khiêm tốn trước rồi chân
thành dạy vài câu à? Sao y còn thuận thế khoe khoang! Có nghĩa phụ nào
thiếu khiêm tốn như vậy không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.