SÁT PHÁ LANG - Trang 298

Cố Quân: “Nếu ngươi đến đại doanh Tây Bắc, ta có thể đích thân dạy
ngươi.”

Quả nhiên vẫn là vì việc này, Trường Canh không nhịn được bật cười.

Kể cũng lạ kỳ, đôi khi, một người thật sự muốn có được thứ gì đó, nóng vội
khát cầu dốc hết mưu kế cũng chẳng được, bỗng nhiên cảm thấy không
muốn nữa, thì thứ kia ngược lại dây dưa tìm tới cửa.

Trường Canh khéo léo từ chối: “Lúc ở hầu phủ, con từng hỏi sư phụ, nghĩa
phụ hồi nhỏ luyện kiếm tập võ cũng là ở hầu phủ, vì sao có thể lợi hại như
vậy, sư phụ bảo rằng, công phu vững chắc, chủ yếu xem mình chịu bỏ bao
nhiêu công sức, công phu lợi hại, chủ yếu là tình huống sinh tử trên chiến
trường nhiều rồi, chứ ai dạy cũng thế thôi.”

Nụ cười của Cố Quân biến mất.

Trường Canh: “Nghĩa phụ, con đã nghĩ kỹ rồi, vẫn muốn ra ngoài xem
thiên địa.”

Cố Quân nhíu mày nói: “Thiên địa ở kinh thành và biên cương không phải
thiên địa à? Ngươi còn muốn thấy cái gì, Đại Lương chứa không nổi ngươi
nữa? Ngươi còn muốn tới Tây Dương hay sao?”

Thấy lại sắp cãi nhau, huyền ưng ở phía sau không dám hó hé tiếng nào, sát
thủ không trung cao lớn ôm trọng kiếm, vờ như mình là một đống than
quên dọn.

Trường Canh không lên tiếng, chỉ nhìn thật sâu vào mắt Cố Quân, trong
tích tắc, y rất muốn đem chuyện kìm nén trong lòng dốc ra như nôn mửa,
sau đó nhịn xuống – y thử tưởng tượng phản ứng mà Cố Quân có thể có,
cảm thấy mình chắc là không chịu nổi.

Cố Quân: “Ngươi không cần phải nói nữa, ta không muốn biết mấy ý nghĩ
vớ vẩn đó của ngươi là từ đâu ra, ngày mai cứ đuổi tên hòa thượng kia cút
đi, ngươi ngoan ngoãn quay về kinh thành, đã không muốn đi Tây Bắc, vậy
thì ở nhà, khỏi đi đâu hết!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.