SÁT PHÁ LANG - Trang 299

Trường Canh rất muốn hét lớn một tiếng với Cố Quân: “Hầu phủ không
phải nhà của ta.”

Nhưng lời này ra đến môi, lại bị y cắn làm đôi nuốt xuống, theo bản năng
sợ nói ra làm Cố Quân thương tâm – dù rằng không biết Cố Quân có tâm
hay không để mà bị tổn thương.

“Nghĩa phụ,” Trường Canh lặng lẽ nói, “Lần này phiền người từ Tây Bắc
cất công đến, lòng con rất buồn, nhưng nếu người bất chấp lý lẽ, con cũng
chỉ có thể tùy hứng đáp lại. Con có thể chạy một lần, thì có thể chạy hai
lần, người không thể vĩnh viễn canh chừng con, gia tướng hầu phủ không
nhốt được con.”

Cố Quân tức phát điên, hầu phủ vẫn là nơi lòng y hướng về, vô luận không
muốn về kinh cỡ nào, vừa nghĩ đến có thể về nhà, thì y chung quy vẫn chờ
mong, lúc này y mới biết, hóa ra trong mắt Trường Canh, nơi đó hệt như
nhà giam vậy.

Cố Quân: “Ngươi cứ thử xem.”

Hai người một lần nữa chia tay trong không vui.

Huyền ưng vội vàng đuổi theo, Cố Quân còn chưa đi xa, căn bản không
kiêng dè Trường Canh nghe thấy hay không, lạnh lùng phân phó: “Ngày
mai ngươi không cần đi theo ta nữa, theo tứ điện hạ lên kinh thành, không
thể để y rời khỏi kinh thành một bước!”

Huyền ưng: “… Vâng.”

Cổng thành cháy hại đến cá chậu thì thôi, ngay cả hắc ưng bay ngoài cổng
cũng bị đốt thành con gà trụi lông, thật là tai bay vạ gió mà.

Sáng sớm hôm sau, Cố Quân hằm hằm giận dữ mà đi.

Y không tạm biệt Trường Canh, trước khi đi, An Định hầu thất đức thần
không biết quỷ không hay lẻn vào viện của đứa trẻ năm tuổi nhà Diêu đại
nhân, trộm cây sáo trúc người ta để trên bàn đu dây, đứa bé ấy lúc dậy phát
hiện sáo tự dưng biến mất, đau lòng gào khóc nguyên một ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.