SÁT PHÁ LANG - Trang 296

Cố Quân chẳng dễ gì trốn khỏi đại mạc cát vàng mấy hôm, vốn định
thưởng thức phong cảnh Giang Nam, ra ngoài cưỡi ngựa, du hồ, ngắm vài
mỹ nhân, trước khi đi phải chơi cho đủ, kết quả là bị hai câu của Trường
Canh làm mất cả hứng, ru rú trong phòng không chịu ra ngoài, bởi vì y nhìn
Trường Canh cũng giận, nhìn Diêu Trấn cũng giận, nhìn Liễu Nhiên càng
tức muốn bốc khói.

Hai đứa con nít quỷ của Diêu gia còn không chịu yên, đua nhau thổi sáo
trúc, mười dặm tám thôn đều nghe thấy, y như một đôi sáo om sòm vậy.

Cố Quân vừa nghe âm thanh chẳng thành điệu ấy, liền nhớ đến cảnh
Trường Canh rút sáo khỏi tay mình, càng tức giận hơn – ngày xưa không
phải có thứ gì cũng cho nghĩa phụ trước à? Sao nói thay đổi là thay đổi
luôn vậy?

Thương thay duyên phận của phụ mẫu thiên hạ với con cái thoạt nhìn huyết
mạch tương liên, nhưng thì ra đều không thể dài lâu.

Huống chi không phải ruột thịt, ngay cả huyết mạch tương liên cũng chẳng
có.

Chập tối, một huyền ưng đáp xuống sân: “Đại soái, Thẩm tướng quân gửi
thư.”

Cố Quân nén cơn giận, nhận thư xem, chỉ thấy Thẩm Dịch ngắn gọn hẳn so
với cách viết thư dài dòng mọi khi, chỉ ba chữ – gấp, về ngay.

Thẩm Dịch từ Linh Xu viện ra đây xuất sinh nhập tử với y, có trận thế nào
chưa từng gặp? Không có việc tuyệt đối sẽ không viết thư khẩn giục cho
người ta ghét.

Huyền ưng: “Đại soái, ngài xem…”

Cố Quân: “Biết rồi, không cần hồi âm, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành.”

Bên phía Trường Canh căn bản còn chưa xong, Cố Quân vốn định lơ y vài
hôm rồi nói tiếp, nhưng Thẩm Dịch thúc giục, không có cách nào khác,
đành phải đi hai vòng trong phòng rồi đứng dậy sang tìm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.