SÁT PHÁ LANG - Trang 294

Cố Quân rất giận: “Ta bảo ngươi tự mình nghĩ kỹ, ngươi như vầy là nghĩ kỹ
rồi hả?”

Trường Canh nghiêm túc: “Con quả thật nghĩ như vậy.”

“Không được, nghĩ lại lần nữa! Nghĩ kỹ rồi thì tìm ta nói.” Cố Quân không
muốn mắng y ở bên ngoài, liền tức giận phất tay áo, quay người bỏ đi.

Trường Canh nhìn theo bóng lưng Cố Quân, phủi cánh hoa dính trên người,
nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, chẳng cần quay đầu đã nhận ra là ai
đến, nói: “Để Liễu Nhiên đại sư chê cười rồi.”

Liễu Nhiên hòa thượng mới đầu không dám ra đây, thập thò cả buổi, thấy
Cố Quân đi rồi, mới yên tâm lộ diện, dùng thủ ngữ nói: “Hầu gia có ý tốt.”

Trường Canh cúi đầu nhìn đôi tay mình, tay đã hơi chai, chỉ là còn chưa trải
qua thử thách của vết thương.

Y hờ hững nói: “Ta không muốn ỷ lại lòng tốt của y để làm một phế vật
mọi việc đều dựa dẫm vào y.”

“Hòa thượng cảm thấy điện hạ hơi cực đoan,” Liễu Nhiên ra dấu, “Cho dù
là thánh nhân, lúc còn nhỏ, hầu hết cũng trưởng thành dưới sự chở che của
phụ mẫu bề trên, với tiêu chuẩn của điện hạ, chẳng phải thiên hạ toàn phế
vật sao? Đại tài trưởng thành muộn, cần phải bớt kiêu ngạo xốc nổi.”

Trường Canh không đáp, hiển nhiên là không nghe.

Liễu Nhiên hòa thượng lại nói: “Ta thấy điện hạ thần sắc phiền muộn, là
độc đã ăn vào tận xương.”

Trường Canh giật nảy mình, cho rằng hắn đã biết chuyện Ô Nhĩ Cốt.

Lại thấy Liễu Nhiên hòa thượng tiếp tục: “Trong lòng người đều có độc, có
nặng có nhẹ, điện hạ tuổi này, vốn không nên phát tác triệt để như vậy, ngài
suy nghĩ quá nhiều rồi.”

Trường Canh cười khổ nói: “Ngươi biết cái gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.