SÁT PHÁ LANG - Trang 320

một người như thế nào đâu nhỉ?

Không bao lâu, tiểu tướng sĩ Huyền Thiết doanh đưa người về nhà vội vã
chạy về, thấy Trường Canh không bỏ mình lại mất tích lần nữa, lập tức thở
phào nhẹ nhõm.

Trường Canh mượn mấy quyển “Dược kinh” , cáo từ Trần Khinh Nhứ, dẫn
tiểu tướng sĩ vào một khách điếm trong trấn lân cận nghỉ trọ.

Đất Thục côn trùng mùa thu càn rỡ, đêm khuya vắng vẻ càng ồn ào hơn,
Trường Canh để an thần tán mới phối chế bên gối, cảm thấy thuốc mới của
Trần cô nương thật sự chẳng ra làm sao, chẳng những không an thần,
ngược lại rất tỉnh thần, khiến y nửa đêm không ngủ được, đành phải bò dậy
chong đèn đọc sách, thắp hết một bát dầu, ba quyển “Dược kinh” đọc hết
hai rưỡi, mới đến hừng đông, vẫn chưa buồn ngủ chút nào.

Trong ngực y giống như tự dưng có thêm một cái hộp vàng, bốc khói trắng
mà đốt tử lưu kim vĩnh viễn không thấy đáy.

Vô luận Trường Canh nhủ thầm mấy vạn lần “bình tâm tĩnh khí” , lấy tâm
thái bình thường đối đãi Cố Quân chẳng mấy chốc sẽ đến, thậm chí cố hết
sức không suy nghĩ chuyện này như thế nào – sự sốt ruột và nôn nóng vẫn
thành đôi cuốn lấy xương cốt y, mỗi thời mỗi khắc đều cầm dây mây đầy
gai nhọn quất vào tim y, lúc đau lúc tê, lừa mình dối người cũng không hữu
dụng.

Sáng sớm hôm sau, Trường Canh liền gọi vị tiểu tướng sĩ Huyền Thiết
doanh kia lại: “Tiểu huynh đệ, các ngươi nếu muốn qua Thục Trung về
Nam đến Nam Cương, thường đi như thế nào?”

Tiểu tướng sĩ trả lời: “Công vụ đương nhiên đi quan đạo, việc khác có thể
phải tùy nghi hành sự, không nói chắc được, từ khe suối bò vào cũng có
khả năng.”

Trường Canh im lặng gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.