SÁT PHÁ LANG - Trang 341

mất, mất là không đến nữa, sửa lại bộ dạng hèn nhát kêu gào “không được”
lúc nãy, tiến lên một bước, hiên ngang lẫm liệt quát hỏi: “Ai cho các ngươi
lá gan cướp lên đầu khâm sai triều đình? Ai làm chủ việc này? Nói!”

Trường Canh vốn đang cầm cây cung đặc biệt của Cố Quân ngắm nghía,
nghe vậy ngẩng đầu lên nói: “Cướp khâm sai là cùng tội với mưu phản đấy,
chỉ cần không phải phỉ thủ, sơn phỉ bình thường không chừng chỉ bị sung
quân, đặc biệt anh hùng như chư vị…”

Y nói đến đây thì dừng lại, chỉ nở nụ cười ý tứ sâu xa, không nhìn mấy sơn
phỉ run bần bật, giống như chỉ vô tình nói ra một câu, mau chóng dời sự
chú ý đi chỗ khác, cười tủm tỉm hỏi Cố Quân: “Nghĩa phụ, cung tên này
của người tốt thật, cho con được không?”

Cố Quân khoát tay: “Cầm đi.”

Tôn Tiêu khựng lại, không chắc vị tứ điện hạ chưa từng gặp mặt này có ý
gì. Ban đầu chỉ cảm thấy y không hề hống hách, tính tình ôn hòa, rất giỏi
nói chuyện, lòng dạ không hề thâm sâu, nhưng lần này hắn đột nhiên phát
hiện, có khả năng là mình nhìn nhầm rồi.

Trường Canh nói một câu như vậy, bọn sơn phỉ cũng không ngu xuẩn, lập
tức giậm chân đấm ngực mà gào khóc.

“Thảo dân không biết là khâm sai đại nhân giá lâm, đại nhân tha mạng!”

“Kiếm miếng cơm ăn cũng không dễ, chúng con ở nơi bé tí này, mươi bữa
nửa tháng không gặp một người, ai biết vừa khai trương đã đụng phải khâm
sai, thảo dân oan uổng… A không, kỳ thực cũng không oan uổng, thảo dân
trên có già dưới có trẻ, không dễ dàng đâu!”

Tôn Tiêu: “…”

Đúng lúc này, một tướng sĩ Huyền Thiết doanh đột nhiên rảo bước vào, rỉ
tai Cố Quân: “Đại soái, Khối đại nhân Tuần phủ Nam Trung phái người
truyền tin, nói nghe tin Hầu gia ở bản địa vậy mà bị phỉ đồ quấy nhiễu, liền
dẫn hai trăm gia tướng, sẽ lập tức đến ngay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.