SÁT PHÁ LANG - Trang 339

Vừa dứt lời, một tảng đá chợt từ phía trên lăn xuống, Cố Quân như trên đầu
có mắt, thúc mạnh bụng ngựa, chiến mã nhảy vọt về phía trước, lông đuôi
cơ hồ đụng phải tảng đá lăn, đồng thời, Cố Quân cả người rời yên ngựa
đứng dậy, túm sợi một dây leo, mau chóng treo mình trên không, Trường
Canh nghe thấy “Vút” một tiếng, theo bản năng ngửa ra sau, dù tốt dù xấu
cũng không để nghĩa phụ hung tàn ở trên cao bị máu văng đầy mặt.

Cố Quân từ trên cao nhìn y nhướng mày cười, huýt sáo, ngựa lập tức có
huấn luyện mà đi theo.

Tim Trường Canh đập như điên, nụ cười của Cố Quân sắp hút cả hồn phách
y đi.

Cố Quân ở trên cao gọi y: “Đánh khỉ trên núi, nhớ phải giành chỗ cao
trước- “

Lúc này “vòng vây” như đùa giỡn của sơn phỉ đã hoàn toàn rối loạn, mấy
cửa khe núi trên cao chớp nhoáng bị chiếm, bọn phỉ thành lũ ruồi nhặng
không đầu, chạy loạn khắp nơi, bị tên trên cao bắn xuống giết cả toán.
Trường Canh vội đuổi theo, chỉ thấy Cố Quân một lần nữa nhảy lên ngựa,
đồng thời nhanh nhẹn lôi một mũi tên đặc biệt từ sau lưng.

Cung và tên kia đều rất nặng, trường cung ít nhất mấy chục cân, gắn một
cái hộp nhỏ cỡ bằng ngón cái, Trường Canh nheo mắt, thầm nghĩ: “Trên
cung có hộp vàng?”

Ngay sau đó, khói trắng trên trường cung bay ra chứng thực phỏng đoán
của y, tên như làm bằng sắt, lúc rời cung phát ra một tiếng rít chói tai, như
hai mươi chùm toản thiên hầu đồng thời gầm thét đứt hơi mà lao lên trời –
tên sắt như bạch hồng bản thu nhỏ, lao lên trời cao, một tiếng kim thạch lan
khắp núi như sóng, tên trúng ngay một tảng đá to.

Náo loạn như ngựa hoang lao đi, tảng đá ấy chấn động chốc lát, rồi đột
nhiên rơi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.