SÁT PHÁ LANG - Trang 408

Toàn là nói nhảm!

Cố Quân cười khe khẽ, lẩm bẩm lộn xộn: “Người nào biết ta sương tuyết
thúc giục, người nào cùng ta say sưa một phen…”

Trường Canh không định cùng con mèo say này trố mắt nhìn nhau thêm
nữa, đưa tay đỡ Cố Quân dậy, kéo vào phòng ngủ. Ai ngờ Cố Quân uống
say rất dính người, sờ mó lung tung như Đăng Đồ Tử, Trường Canh bị y
bám thấp thỏm không yên, muốn trực tiếp ném y lên giường, cúi đầu thấy
tấm ván giường cứng ngắc của Cố đại soái chỉ trải một lớp nệm mỏng, rốt
cuộc không nỡ làm vậy.

Ai ngờ Cố Quân quay người lại chộp gân tê trên khuỷu tay y, Trường Canh
chợt bị như vậy, cánh tay thoát lực, suýt nữa để rơi Cố Quân, định đưa tay
đỡ, lại quên mình cũng chếnh choáng, thoáng cái bị Cố Quân kéo ngã sấp.

Cố Quân bị nện trúng sặc một hơi, thở hổn hển hồi lâu, vỗ lưng Trường
Canh nói bậy bạ: “Ôi bảo bối, ngươi đè chết ta rồi.”

Trường Canh nằm trên người y, hạt giống cố gắng chôn sâu dưới đáy lòng
ở sâu trong tăm tối im lặng nhú mầm ra.

Y nhìn chằm chằm khuôn cằm nhợt nhạt của Cố Quân, bỗng nhiên thấp
giọng hỏi: “Người đang gọi ai?”

Cố Quân không lên tiếng.

Trường Canh cảm thấy mình cũng say rồi, không thì làm sao có lá gan lớn
như vậy?

Y chợt đè lên, nắm cằm Cố Quân: “Nghĩa phụ, người gọi ai?”

Hai chữ “nghĩa phụ” tựa hồ nhắc nhở Cố Quân điều gì, ậm ừ nói một tiếng
“Trường Canh”.

Hai chữ ấy như một mảnh sắt cùn, nhẹ nhàng cạo qua tai Trường Canh,
trong đầu y nổ uỳnh một tiếng, bốn chữ “thuận theo tự nhiên” đẩy lưng y
một phát, khiến y như bị quỷ ám cúi người xuống, hôn Cố Quân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.