SÁT PHÁ LANG - Trang 407

Trường Canh tửu lượng bình thường, bị Cố Quân chuốc không ít, vốn cũng
chỉ miễn cưỡng giữ tỉnh táo một chút, ai ngờ nghe lời này, y chợt giật mình
tỉnh hẳn.

“Họ hủy ngươi như vậy” là ý gì?

Y không xác định Thẩm Dịch nói có phải là lời bậy bạ của người say hay
không, không nhịn được tiến lên một bước, muốn nghe rõ hơn.

Ai ngờ Thẩm Dịch kêu gào một hồi, sau đó quay người vịn cột nôn thốc
nôn tháo, biến mình thành một vũng bùn loãng, mềm nhũn ngã xuống, trực
tiếp ngủ thiếp đi.

Trường Canh hết cách, đành phải kêu người còn tỉnh khiêng hết đám hán tử
say quắc cần câu nằm la liệt trong viện đi.

Sau cùng, chỉ còn lại mấy thiết khôi lỗi vẫn tận trung chức thủ mà múa
may, trên đầu bốc lên hơi nước màu trắng.

Tiếng reo vang nói cười của kinh thành dần dần đi xa.

Cố Quân nhoài cả người lên bàn, hiển nhiên đã chẳng còn biết trời trăng gì,
miệng lảm nhảm rất khẽ: “Giỏi thật, toàn là bị khiêng xuống.”

Còn mặt mũi nói người khác – Trường Canh thở dài, thấp giọng dỗ dành:
“Người là giỏi nhất, chúng ta quay về thôi, để con đỡ người được không?”

Cố Quân ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt ấy quá đen quá sâu, men say Trường
Canh mới dằn xuống bị nhìn như vậy lại bốc lên đầu.

“A Yến…” Cố Quân bỗng nhiên gọi khẽ.

Trường Canh chau mày.

“A Yến à,” Cố Quân phá lên cười, giống như hơi bất đắc dĩ, lại có chút cay
nghiệt bất cần đời bình thường, “Ta cho ngươi biết một bí mật, ngươi
không được nói với người khác… Cha ngươi ông ta… thật khốn nạn.”

Trường Canh: “…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.