SÁT PHÁ LANG - Trang 411

một cái, triều đình không phải sứt đầu mẻ trán chẩn tai theo? Mấy năm qua
kể từ năm Long An thứ nhất, đã xem là trời yên biển lặng hiếm thấy rồi.

Giang Nam và Tây Nam xảy ra hai vụ án, tuy thanh thế đều rất lớn, khiến
Hoàng thượng sợ bóng sợ gió, nhưng kỳ thực trong mắt Cố Quân, đó đều
chỉ có thể tính là ẩu đả vặt thôi – Đông Hải là Ngụy vương rõ ràng vẫn
chưa chuẩn bị xong, đã bị tử lưu kim tiết lộ tung tích, việc của Nam Cương
là thế lực đa phương đụng vào nhau, Phó Chí Thành ban đầu chỉ sợ là ngay
cả ý định tạo phản cũng không có – tóm lại, kỳ thực còn chưa hung hiểm
bằng họ đuổi bắt sa phỉ giữa đại mạc cát vàng.

So với năm đó quốc vô cường binh, y một mình gánh cả Đại Lương chinh
chiến sáu quốc gia Tây Vực liên hợp phản loạn có tính là gì đâu?

Khi đó mỗi ngày y đều không biết liệu rằng mình có thể nhìn thấy thái
dương ngày mai hay không, trong lòng hoàn toàn không tạp niệm, hiện tại
thì ngược lại, y quyền cao chức trọng, thong dong ở trong viện nhà mình
xem thiết khôi lỗi múa ương ca, còn đi mượn rượu tiêu sầu, giỏi giang thật!

Tiêu xong hình như y đã làm việc gì dư thừa thì phải…

Làm gì nhỉ?

“A, đúng rồi,” Cố Quân nghi hoặc day huyệt thái dương, nghĩ thầm, “Hình
như đã chòng ghẹo một nha đầu, còn làm người ta sợ hãi.”

“Quá đáng thật!” Cố Quân vừa lẩm bẩm một mình, vừa rửa mặt thay quần
áo.

Đang thay giữa chừng, y đột nhiên khựng lại – không đúng, hầu phủ ngay
cả con ngựa cái còn không có, thì đào đâu ra nha đầu!

Cố Quân rốt cuộc tỉnh hẳn, mặt mày tái xanh cân nhắc một hồi, đoạn lật
chăn – chỉ thấy góc giường lăn xuống một vật nhỏ, là hà bao bằng da
Trường Canh vẫn đeo trên người.

Cố Quân: “…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.