SÁT PHÁ LANG - Trang 412

Thẩm Dịch tửu lượng chẳng bằng ai, còn say hơn Cố Quân, sáng sớm chưa
ngủ dậy đã bị Cố Quân xông vào khách phòng lôi đầu dậy.

“Ta nói với ngươi một việc.” Vẻ mặt Cố Quân nghiêm trọng như thể gặp
ma vậy.

Thẩm Dịch không dám thờ ơ, một đống ý nghĩ lộn xộn lướt qua trong lòng:
Phó Chí Thành vượt ngục? Phụng Hàm công bị Hoàng thượng định tội rồi?
Bắc man xâm phạm? Hay trú quân trấn thủ Trung Nguyên làm phản?

Y cố nén sự khó chịu, nỗ lực định thần lại, nghe Cố Quân nói.

Kết quả là họ Cố kia ngập ngừng một lúc lâu, ánh mắt từ xà nhà dời đến
mũi giày mình, ngay cả rắm cũng chẳng đánh ra.

Thẩm Dịch thấp thỏm lo lắng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”

Cố Quân: “… Thôi, không muốn nói nữa.”

Thẩm Dịch đương trường phát điên, lông toàn thân xù ra ba trượng, cái thể
loại nói chuyện một nửa này sao vẫn chưa bị chém chết hả?

“Khoan đã,” Thẩm Dịch lao tới túm Cố Quân lại, cả giận nói, “Rốt cuộc có
chuyện gì?”

Cố Quân lúc này đã theo “vật chứng” trên giường mình, chậm rãi quay về
ký ức sau khi say rượu, bản thân đã nói gì, làm gì, nhất thời mồn một trước
mắt – quá xấu hổ, quá hèn hạ, quá khốn nạn.

Cố Quân che mặt: mình đã làm gì vậy trời?

Y cảm thấy nước chua trong dạ dày trào ngược lên, thống khổ hỏi Thẩm
Dịch: “Ta quá chén mượn rượu làm càn sao?”

“Ngươi cũng đâu có uống nhiều lắm?” Thẩm Dịch ôm chăn co vào đầu
giường – họ thường niên ở biên quan, mặc dù cũng uống rượu, nhưng
không dám uống say mèm, kẻo không cẩn thận có quân tình hỏng việc thì
không ổn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.