SÁT PHÁ LANG - Trang 437

Lan quả thực có một quặng tử lưu kim hiếm thấy… Hoàng thúc hiểu ý trẫm
chứ?”

Lòng Cố Quân từ từ chùng xuống, y ngắt từng chữ nói: “Thứ cho thần ngu
dốt, xin Hoàng thượng chỉ rõ.”

Lý Phong vỗ vai y, người Cố Quân phảng phất vĩnh viễn không ấm nổi, tùy
lúc tùy nơi đều như một tảng đá đông lạnh ba ngày trong hàn băng.

“Ta nói thật lòng với hoàng thúc, trước mắt Đại Lương loạn trong giặc
ngoài, hoàng thúc biết đấy,” Lý Phong thở dài nói, “Trẫm rất lo lắng, nửa
đêm tỉnh mộng không nơi để kể, trên người đè một giang sơn như vậy thực
không dễ dàng gì.”

Cố Quân cẩn thận cân nhắc từ ngữ một chút, uyển chuyển nói: “Hoàng
thượng trăm công nghìn việc, là niềm hi vọng của vạn dân, nhất thiết phải
bảo trọng long thể. Thần không rành chính vụ, nhưng mấy năm nay nhìn
con đường tơ lụa từ từ kiến thành, mỗi năm đều sục sôi hơn, đại thương
nhân Tây Bắc cũng bắt đầu đi ra ngoài, bách tính Trung Nguyên xưa nay
cần cù thật thà, thần nghĩ chẳng qua dăm ba năm, sự phồn hoa này có thể
lan rộng ra toàn cảnh Đại Lương, đến lúc đó…”

Y nói khéo léo, nhưng Lý Phong không ngu, đương nhiên hiểu y muốn cự
tuyệt.

Hoàng đế Long An vốn hưng trí cực cao triệu Cố Quân tới, nào ngờ y ngay
cả một câu xu nịnh cũng không có, mở miệng hắt ngay một chậu nước lạnh.

“Cố khanh,” Lý Phong đột nhiên thay đổi xưng hô, không khách khí cắt
ngang, “Ngươi quả thật không rành chính vụ. Thương lộ thông thương qua
lại, mấy năm nay đúng là kiếm được tiền, nhưng ngươi có thể cam đoan sẽ
tiếp tục như vậy mãi sao? Chuyện của dân buôn bán, ngươi nói rõ được à?
Trẫm trái lại không biết, An Định hầu ngoại trừ có thể ra trận giết địch, còn
hiểu đạo lui tới trên thương thị.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.